• 3,220

Chương 1599: Con tin trong tay


Đinh Nhất nói với tôi:
Hay họ đã được cứu ra ngoài rồi!


Tôi gật đầu:
Cũng có khả năng này, dù sao chúng ta cũng không tiến và8o từ cửa chính! Nhưng nếu đã được cứu ra ngoài, chắc chắn chú sẽ gọi điện cho chúng ta trước tiên!
Đinh Nhất nghe xong trầm giọng bảo:3
Vậy chỉ có một khả năng, đó là sư phụ không thể gọi điện...
Tôi nghe mà cảm giác nặng nề, Chú Lê sẽ ở tình huống như thế nào mà khôn9g thể gọi điện thoại: Điện thoại hỏng? Hay là trong lúc bối rối đã rơi mất? Hoặc là nói... Chú Lê bị thương nghiêm trọng nên hôn mê bất6 tỉnh? Trong khi tôi đang vô cùng lo lắng thì điện thoại trong tay đột nhiên đổ chuông. Tôi cầm lên xem hóa ra lại là Chú Lê gọi tới! T5ôi vô cùng vui mừng vội bật máy lên nghe. Nhưng khi tôi nghe được giọng nói trong điện thoại thì trong lòng lập tức thấy không ổn... Hóa ra sau khi điện thoại kết nối, giọng nói bên trong không phải của Chú Lê mà là tiếng kêu gào của một người đàn ông xa lạ.


Tại sao là tôi? Vì sao lại là tôi? Trong nhà máy tôi luôn cẩn thận không muốn trêu chọc ai! Càng luôn trung thực thật thà không chiếm lợi của người khác... Tôi cảm thấy nửa đời trước mình là một người hiền lành! Nhưng người hiền lành được gì chứ? Không phải thăng chức tăng lương, càng không phải sống lâu trăm tuổi! Mà nhà máy biết tôi bị ung thư xong lại không tiếp tục hợp đồng nữa! Dựa vào cái gì mà mấy người có thể ở đây hưởng thụ cuộc sống ăn uống no đủ, mà tôi phải nhận tra tấn của bệnh tật? Dựa vào cái gì hả?
.
Nghe giọng của người đàn ông này lúc xa lúc gần, chắc là vừa đi vừa nói, hiển nhiên đây là Chú Lê lén gọi điện thoại cho chúng tôi... Xem ra tình cảnh của chú rất đáng lo! Cái gã đang kêu gào trong điện thoại chắc là kẻ đã gây ra vụ án nổ bom hàng loạt này, không ngờ hắn lại còn bắt con tin.
Tôi nghe trong điện thoại thấy khác thường thì lập tức nhấn nút ghi âm để lưu lại toàn bộ những gì gã đàn ông kia đang nói, cùng lúc đó tôi và Đinh Nhất tìm toàn bộ tầng bảy một lần thì phát hiện bên trong này không có bất kỳ ai, hiển nhiên tên kia đã cưỡng ép nhiều con tin bao gồm cả Chú Lê và hiện giờ đều không ở tầng bảy. Nhưng tôi cảm thấy hắn dẫn theo nhiều người như vậy chắc sẽ không đi quá xa, bởi vì tôi không tin tên kia có thể cùng lúc dẫn theo nhiều người như thể di chuyển một quãng đường dài, bọn họ không phải ở tầng trên thì sẽ ở tầng dưới.
Người đàn ông trong điện thoại hiển nhiên đã mất kiểm soát, nếu như không nhanh chóng tìm được hơn thì chỉ sợ hắn sẽ nổ bom một lần nữa. Thế là để tiết kiệm thời gian, tôi và Đinh Nhất chia nhau ra tìm kiếm, bất kể ai tìm thấy Chú Lê trước cũng không tự tiện hành động mà chờ một người khác cùng tới. Lúc này tôi nói với Đinh Nhất:
Nếu như tầng sáu không có thì lập tức chạy lên tầng tám tim tôi.

Đinh Nhất nghe xong gật đầu nói:
Cậu cũng vậy...
Bởi vì tính đến cửa thoát hiểm lúc trước chúng tôi đi đã bị phá hủy nên chúng tôi đều chọn cầu thang chính... Khi tôi đi tới lối vào tầng tám thì phát hiện đây là một nhà hàng Nhật Bản.
Không có ai ở quầy lễ tân của nhà hàng, tôi cố gắng bước nhẹ qua quầy lễ tân rồi nhìn vào trong, dường như nghe được tại một căn phòng trang nhã phía trong cùng có người đang nói chuyện...
Vì không đánh động người trong đó nên tôi từ từ đi tới cố gắng không phát ra âm thanh. Lúc tôi đến gần, quả nhiên nghe được giọng nói trong căn phòng đó giống với giọng nói trong điện thoại.
Tôi lập tức tắt điện thoại rồi từ từ tới sau cánh cửa nhìn một vòng bên trong... Tôi thấy có một người đàn ông gầy gò với sắc mặt tái nhợt đang đứng trong đó, trên người hắn buộc một bó
Pháo kép
giống chất nổ. Có khoảng bảy, tám người đang ngồi xổm phía trước người đàn ông, trong số đó có Chú Lê.

Nhìn thấy Chú Lê vẫn còn sống làm tôi thoáng an tâm, lão cáo già này đang ngồi xổm tại một chỗ không gây chú ý ở phía sau cùng, bảo sao có thể gọi điện thoại cho tôi mà không bị phát hiện?

Nhưng cho dù như thể tình cảnh của Chú Lê vẫn khá nguy hiểm! Tôi thấy tâm trạng của người đàn ông này cực kỳ không ổn định, trước khi chúng tôi tới đây không biết hắn đã dẫn nổ mấy lần, nếu như còn tiếp tục như vậy thì mấy con tin như Chú Lê sớm muộn cũng sẽ chôn cùng hắn. Tôi nghe người đàn ông đó không ngừng lên án cảnh ngộ bi thảm của mình mà không hề quan tâm trong số con tin còn có phụ nữ và trẻ em. Lúc này tôi đột nhiên cảm giác có âm thanh đằng sau lưng, vội quay đầu nhìn lại thì ra là Đinh Nhất đang đi lên... Thế là tôi lập tức ra hiệu anh ta đừng phát ra tiếng động. Đinh Nhất vừa nhìn là lập tức hiểu ý của tôi, sau đó anh ta đi chậm rãi tới bên cạnh tôi. Tôi né người sang một bên để nhường cho anh ta có thể quan sát tình huống bên trong, sau đó tôi nói nhỏ bên tai Đinh Nhất:
Bây giờ anh xuống dưới báo cảnh sát, nói cho bọn họ biết tình huống trong đó...


Đinh Nhất nghe xong, nét mặt rõ ràng hơi do dự, tôi biết anh ta không yên tâm sự an toàn của tôi và Chú Lê, thế là tôi cười ra hiệu anh ta đi nhanh đừng làm mất thời giờ.

Đinh Nhất không phải là người thiếu quyết đoán, thấy tôi đã quyết thì không nói thêm gì mà quay người nhanh chóng rời đi. Sở dĩ chuyện đầu tiên tôi nghĩ tới muốn để Đinh Nhật báo cảnh sát là vì tôi nhìn trên tay gã đàn ông kia đang cầm kíp dẫn nổ! Tôi bây giờ không hề nắm chắc khi ra tay bắt giữ hắn ta mà không làm hắn kích hoạt kíp nổ trong tay... Hơn nữa, tôi cũng không thể cầm tính mạng Chú Lê và những người này làm tiền đặt cược.

Biện pháp ổn thỏa duy nhất bây giờ chính là báo cảnh sát và nói rõ với cảnh sát tình huống ở đây, cũng như số lượng con tin, như vậy cảnh sát sẽ lệnh cho tay bắn tỉa lên giết chết tên này rồi thuận lợi giải cứu con tin... Mà điều trước đó tôi phải làm là kéo dài thời gian.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.