• 3,970

Chương 1604: Anh chàng đẹp trai


Mẹ Lan San San thấy chồng mình vẫn còn vướng mắc việc này thì tức giận nói:
Người đàn ông đó là ai để nói sau đi, bây giờ quan trọng nhất là xem b8ệnh của con gái nên làm thế nào chứ? Nếu không phải là mang thai thì phải nhanh đến bệnh viện khám, nếu không thì nó làm sao đi học được?

Ông chủ Lan cũng biết vậy, nhưng bọn họ đã đi hết mấy bệnh viện nổi tiếng cả nước rồi, đều không khám ra đó là bệnh gì... Nếu thực sự không được,9 bọn họ chỉ còn cách mạng con gái ra nước ngoài khám.

Ngay lúc vợ chồng họ đang sứt đầu mẻ trán, thì một người bạn nhắc nhở ông ta:
Tình 6huống của San San có thể không phải bệnh gì cả, mà là gọi về cái gì đó không sạch sẽ thì sao?

Chú Lê bị kinh sợ sau vụ nổ ở cao ốc, nên muốn nghỉ ngơi vài ngày, điều này làm ông chủ Lan lo lắng, vì bụng Lan San San đang càng ngày càng lớn... Nghe Chú Lê kể lại tình huống cặn kẽ, tôi cảm thấy mình và Đinh Nhật đúng là không thích hợp để đi lắm. Nhưng Chú Lê lại nói bọn họ không thể đợi thêm, bất kể thế nào cũng bảo chú phải qua xem thử cái đã.
Bất đắc dĩ, Chú Lê không thể làm gì khác hơn là nói với họ, sức khỏe mình không tốt nên không đi được, nhưng có thể để học trò lớn của mình tới xem trước... Nếu như học trò lớn không giải quyết được, thì điện thoại liên lạc với chú ấy cũng được. Bên kia không muốn chờ dù chỉ một ngày, nói là thứ trong bụng mấy ngày nay cứ động đậy liên tục, giống như là đang máy thai. Nếu không phải bệnh viện đã siêu âm, ra kết quả trong bụng Lan San San không có em bé, thì bọn họ thật sự không tin con gái mình không mang thai. Sáng hôm sau, tôi và Đinh Nhất làm con tốt thí, nhắm mắt nhắm mũi đi tới nhà ông chủ Lan và bà hai. Bởi vì trước đó đã nói chuyện, cho nên bọn họ có chuẩn bị tâm lý, biết trước là hai thanh niên trẻ sẽ đến. Dẫu sao chúng tôi cũng dựa vào danh tiếng Chú Lê, cho nên nhà họ Lan cũng hơi tin tưởng chúng tôi, tự nhiên cũng không có gì phải e ngại.
Sau khi xuống lầu, Lan San San vẫn cúi đầu, không nói câu nào. Tôi biết trừ cảm giác mất mặt ra, trong lòng cô bé còn có cảm giác sợ hãi... Vì vậy tôi khẽ nói với cô bé:
Em đừng sợ, bọn anh tới để giúp em.

Lan San San nghe tôi nói, do dự một lúc lâu mới hỏi nhỏ:
Em... Em thực sự không mang thai ạ?

Theo lời nhắc nhở của người bạn này, ông ch5ủ Lạn cảm thấy khả năng này là rất lớn. Vì hệ thống chống trộm trong nhà ông ta cũng rất tốt, nhà trừ hai người họ ra, còn có một bà vú... không thể nào có chuyện người lạ tùy tiện vào mà họ không hề hay biết được.
Nhưng dẫu sao chuyện này cũng hơi mất mặt, cho nên ông chủ Lan cũng không có ý định tung hê tìm cao nhận về nhà xem xem rốt cuộc ai đã
thịt
con gái mình. Vì vậy cuối cùng mới nhờ quan hệ mà tìm đến Chú Lê.
Không biết vì sao lúc này chỉ có mẹ của Lan San San ở đây. Có thể do thấy con gái mình nhỏ tuổi đã
mất zin
là chuyện mất mặt, cho nên ông chủ Lan mới mượn cớ tránh ra ngoài. Mặc kệ thế nào, nếu chúng tôi đã tới thì phải xem rốt cuộc trong bụng lan San San có thứ gì...
Lúc đầu, vì xấu hổ nên Lan San San luôn ở trên lầu không dám xuống. Tôi hỏi mẹ của cô bé xem tình huống mấy ngày nay của Lan San San thế nào? Trừ bụng lớn hơn thì có chuyện gì thay đổi không, như là cân nặng tăng lên chẳng hạn? Mẹ của Lan San San lắc đầu:
Không, cân nặng của nó vẫn thế, không có thay đổi gì, cho nên tôi mới tin tưởng, chắc chắn San San không phải mang thai.

Tôi nghe vậy thì nói với bà ấy:
Bà cho Lan San San xuống dưới này đi, chúng tôi phải xem tình huống cụ thể một chút. Nếu đã mời chúng tôi đến cũng không cần e ngại gì, nếu không chúng tôi cũng không biết giúp cô bé thế nào...
Mẹ Lan San San gật đầu với chúng tôi, sau đó xoay người nói với bà vú:
Bà lên lầu gọi San San xuống, nói nó không cần phải sợ, không có chuyện gì đâu.

Không lâu sau, một cô gái vóc dáng khá nhỏ, rụt rè đi từ trên lầu xuống. Tôi vốn nghĩ Lan San San là một cô gái trưởng thành sớm. Nhưng khi thấy mặt thì nhận ra cô bé chỉ là một đứa trẻ.
Tôi gật đầu đáp:
Bác sĩ nói em không mang thai thì chắc chắn là không mang thai, em không cần lo lắng điều này. Còn trong bụng em là thứ gì, anh phải xem mới biết được.


Sau đó tôi bảo Lan San San vén áo lên một chút, lộ bụng ra để chúng tôi có thể nhìn thấy được. Lan San San nghe vậy mặt đỏ như quả táo, không biết làm sao mà nhìn về phía mẹ mình. Mẹ cô bé không có vấn đề gì, bảo con gái vén áo lên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.