Chương 1683: C y rỗng ruột
-
Người Tìm Xác
- Lạc Lâm Lang
- 1175 chữ
- 2022-02-10 10:04:28
Một giả thiết táo bạo xuất hiện trong lòng Tuệ Không, thế nhưng ông ấy không nguyện ý tin tưởng giả thiết này là thật..
Đó là Bạch Linh Nhi này căn bản không phải là con nhà bình thường ở thôn dưới chân núi, mà cô ta IVI chẳng qua là y3êu quái trong núi biển hình đến mê hoặc mình!
Nhưng nếu thật sự là như thế thì tại sao cô ta lại dễ dàng thả Tuệ 9Không xuống núi? Trước đó lúc ông che mắt đi ở phía trước, Bạch Linh Nhi có vô số cơ hội có thể lấy tính mạng của ông, nh6ưng cô ta chỉ vẻn vẹn đi sau lưng Tuệ Không đến tận dưới núi..
Làm một con rắn trắng bình thường không tốt hay sao? Ta thấy ngươi cũng không phải yêu quái độc ác, cần gì phải làm mình tăng thêm sát nghiệp?
Nói tới đây Tuệ Không đột nhiên nghĩ tới Bạch Linh Nhi, ông bèn thử nói:
Còn nữa, hôm qua cô nương đi cùng bần tăng xuống núi ở chỗ nào rồi? Có phải cô ấy bị người bắt đi không? Sao ngươi có thể tổn thương tính mạng vô tội chứ? Nếu người thành tâm hối cải thì bây giờ hãy thả người đi!
Nhưng chẳng biết tại sao cây cổ thụ bị Lục Hoàn Tích Trường đánh trúng xong lập tức gãy đôi, một cây cổ thụ vừa rồi còn cho cả bầu trời nháy mắt lật úp..
Tuệ Không tập trung nhìn vào thì phát hiện hóa ra cây này hoàn toàn bị rỗng ruột.
Chắc con rắn này chưa bao giờ gặp một hòa thượng dài dòng như thế, làm nó tức giận lúc lắc cái đầu muốn há mồm nuốt Tuệ Không, nhưng nó mở miệng mấy lần mà vẫn không hạ xuống được.
Lúc này Tuệ Không cảm giác con rắn này cũng không phải yêu quái có tính hung tàn, thế là ông tiếp tục khuyên:
Buông xuống chấp niệm trong lòng..
Một tăng và một rắn giằng co lúc lâu sau thì con rắn trắng đầu hàng trước tiên, nó chậm rãi buông Tuệ Không ra rồi lắc mình biến hóa, thể là Bạch Linh Nhi vô cùng xinh đẹp lại xuất hiện một lần nữa
Sắc mặt Tuệ Không cứng đờ, cuối cùng vẫn bị ông đoán đúng rồi..
Điều này là thế nào?
Tuệ Không mang theo đ5ầy bụng nghi vấn tiến vào núi một lần nữa, bởi vì ông cảm thấy mặc kệ đối phương là người hay yêu đều không có ý muốn hại mình
Ngay lúc Tuệ Không thất thần nhìn cây cổ thụ bị gãy lìa, thì có một con rắn màu trắng to bằng vại nước bất ngờ bò từ trong cây ra, nó xoay vài vòng quanh gốc cây gãy xong thì giận dữ nhìn về nhìn phía Tuệ Không...
Nếu như người bình thường nhìn thấy cảnh này chắc đã bị dọa sợ gần chết, nhưng Tuệ Không không lùi mà lại tiến tới, chỉ thấy ông giơ Lục Hoàn Tích Trượng lên và nói:
Súc sinh! Ngươi ở đây ăn thịt mọi người, làm hại một phương, ngươi có biết thiên đạo luân hồi đểu có định số, hôm nay người gặp bần tăng thì chính là kiếp số đã đến nhưng chỉ cần người thành tâm hối cải mà tán đi yêu pháp của mình thì ta chắc chắn sẽ lưu lại tính mạng của ngươi!
Nhưng khi Tuệ Không đi vào trong núi sâu một lần nữa thì mặt trời đã lặn về hướng Tây, dù vậy Tuệ Không cũng không muốn lùi bước, ông vẫn tiến thẳng về hướng cây cổ thụ trong trí nhớ
Lần này Tuệ Không không phải đi lòng vòng mãi mà không tìm được
Sơn Thần lão gia
giống như lần trước, ông rất nhanh đã đi tới trước cây cổ thụ che trời đó..
Con rắn nghe xong sững sờ, sau đó chậm rãi bò tới phía trước Tuệ Không rồi xì mạnh một cái, Tuệ Không suýt nữa thì bị nhiệt khí trong mũi con rắn thổi ngã! Nhưng hai chân của ông vẫn cắm chặt trên mặt đất không hề có ý muốn lùi bước.
Lúc này con rắn dùng thân thể cuộn một vòng quanh người Tuệ Không, sau đó quan sát kĩ vẻ mặt của ông, nó hy vọng nhìn thấy sợ hãi trong mắt hòa thượng này, thế nhưng Tuệ Không vẫn luôn nhìn nó mà mặt không hề đổi sắc...
Nghĩ tới những đứa trẻ hai năm qua bị
Sơn Thần lão gia
hại chết, trong lòng Tuệ Không nổi giận, thể là tay ông cầm tích trượng vung về phía cái cây cổ thụ che trời kia..
Thật ra lúc đó Tuệ Không chỉ tức giận muốn phát tiết chứ không thật sự muốn làm gì cái cây đó.
Nếu như là người thì mình không thể vứt bỏ trong núi, nếu như là yêu..
Tuệ Không cũng muốn chính miệng hỏi tại sao cô ta lại muốn trêu đùa mình?
Chắc lần trước khi Tuệ Không vào núi đã trúng phải phép thuật che mặt cho nên mới vòng vèo vài ngày mà không tìm được chỗ này
Một lần nữa đứng dưới gốc cây, Tuệ Không nhìn mấy chữ to xiêu xiêu vẹo vẹo, ông cảm thấy mặc dù không phải người khắc lên đó thì cũng không phải do tự nhiên sinh ra, nhất định do yêu quái gì dùng phép thuật mới biến thành như vậy.
Con rắn màu trắng nghe xong không để lời nói này vào lòng mà dùng cái đuôi nhẹ nhàng quét một cái làm Tuệ Không bắn đến bụi cỏ đằng xa
Mặc dù Tuệ Không bị ngã lăn lộn nhưng khi đứng lên thử vận động thì lại phát hiện mình không hề bị thương, thế là ông lập tức chạy trở về trước mặt con rắn lớn màu trắng, rồi nói lại một lượt những lời vừa nãy.
Bạch Linh Nhi thấy Tuệ Không hơi xuất thần nhìn mình thì cười, khẽ nói:
Sao thế đại sự, mới nửa ngày không gặp đã không nhận ra tôi à?
Tuệ Không than nhẹ:
Tại sao cô lại trêu đùa bần tăng?
Bạch Linh Nhi nghe xong cười khanh khách, nói:
Vậy phải trách đại sư chưa biết tình hình đã muốn lên núi trừ yêu! Tôi cũng không giống như ngài, chỉ nghe theo lời nói một phía của người dân dưới núi liên kết luận tôi là yêu quái hại người, trước khi giết ai tôi đều phải xem người đó có đáng chết hay không...
Dưới tình huống đó chỉ cần con rắn trắng khẽ dùng lực thì gân cốt Tuệ Không sẽ đứt từng khúc mà chết
Người bình thường lúc này chắc đã sợ đến tè ra quần, nhưng Tuệ Không một lòng muốn dùng Phật pháp cảm hóa con rắn trắng để nó không tiếp tục tạo ra thêm nhiều sát nghiệt
Tuệ Không nghiệm mặt hỏi
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.