Chương 1707: Vợ tôi
-
Người Tìm Xác
- Lạc Lâm Lang
- 1439 chữ
- 2022-02-10 10:10:16
ôi ngẩng đầu nhìn lên, thấy một bà lão tóc bạc da đồi mồi đang cầm một bát canh bốc lên khói xanh, nét mặt uy nghiêm đáng sợ đứng trước mặt người8 phụ nữ kia..
Ép người đó uống hết canh trong bát
Thật ra những âm sai chúng tôi trước khi đi câu hồn đều biết trước âm hồn đó khi còn sống đã làm những việc gì, cho nên sau khi qua Quỷ môn quan, chúng tôi chỉ áp giải những ác hồn, còn những âm hồn bình thường sẽ thả bên cầu Nại Hà.
Tôi tiếp tục hỏi:
Vậy những âm hồn đó uống canh Mạnh Bà rồi vẫn còn phải đi gặp phản quan sao?
Mặt siêu dài suy nghĩ rồi nói:
Những âm hồn này chắc chắn không được gặp phản quan, nhưng dưới quyền mỗi phán quan đều có mấy người thuộc hạ, đến lúc đó bọn họ sẽ phán định cấp bậc đầu thai chuyển thể những âm hồn này, cũng chính là mệnh cách mà con người thường nói đến.
Đến tận khi hai người chúng tôi gần xuống khỏi cầu Nại Hà, tôi mới hơi buồn bực nói với cậu ta:
Mạnh Bà này đúng là khách sáo thật, không biết lão Hắc và lão Bạch bỏ ra bao nhiêu tiền mới được như vậy?
Không ngờ mặt siêu dài lại bày ra vẻ kỳ quái và nói:
Bình thường bà lão này không có thái độ như vậy đâu, với những nhân vật nhỏ bé như chúng tôi, lúc nào bà ta cũng bày ra vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ, sao hôm nay lại như uống nhầm thuốc thế nhỉ?
Thế là tôi tiện tay nhét hai tấm vào trong tay Mạnh Bà và nói:
Tôi cũng không mang theo lễ gặp mặt gì, đây coi như chút lòng thành, coi như mời bà uống chén rượu.
Mạnh Bà nhìn tờ giấy mệnh giá lớn trong tay tôi, nếp nhăn trên mặt bà ta giãn cả ra, vội vàng ỡm ờ nói:
Cái này thật ngại quá? Đại nhân quá khách sáo rồi.
Bà làm việc nhiều năm, thực sự rất vất vả, bà cũng đừng khách sáo với tôi làm gì.
Tôi giả vờ tươi cười.
Mặt siêu dài bên cạnh dường như không hiểu chuyện gì, từ đầu đến cuối cậu ta đều không nói câu nào..
Nhưng khi tôi sờ xuống dưới thì lại phát hiện trong túi có gì đó phồng lên, móc ra được nguyên một xấp tiền Địa Phủ..
Chắc đám chú họ sợ tôi ở dưới này có lúc cần dùng đến tiền, nên đã đốt tạm cho tôi một ít
Tôi nghe không khỏi nghĩ đến mệnh cách ngũ tệ tam khuyết của bản thân, trong lòng cảm thấy phẫn hận, không biết tên tinh trùng xông não nào đã viết mệnh cách cho tôi, tuyệt đối đừng để tôi biết được là ai, nếu không tôi không đập cho một trận thì không hả dạ được.
Đi mãi đi mãi, tôi chợt nhớ ra Bạch Linh Nhi vẫn ở sau lưng, nói tôi không hề lo lắng thì không đúng, nhưng không phải là tôi lo cho sự an nguy của cô ta, mà là lo cô ta sẽ gây ra họa cho tôi gánh.
Còn những kẻ ác thì không đi tầng này, bọn chúng sẽ đi vào tổng thuộc về bọn chúng
Về cơ bản, những âm hồn đó đều không được đầu thai chuyển thể làm người, cho nên bọn họ có uống canh Mạnh Bà hay không cũng không có ý nghĩa gì cả
Nhưng tôi nghĩ lại, cảm thấy bây giờ không phải là lúc nên quan tâm những chuyện thế này, mặc kệ trong hồ lô của Mạnh Bà là thuốc gì, tôi vẫn phải nhanh chóng rời khỏi nơi này trước rồi nói! Nhưng tôi thấy vẻ mặt của mặt siêu dài hơi khác lạ, có lẽ vì thái độ vừa rồi của Mạnh Bà với tôi đã khiến cậu ta sinh nghi trong lòng, tôi cố ý đổi chủ đề:
Tôi thấy những âm hồn ở đây, chỉ cần lên cầu Nại Hà là có thể uống canh đi đầu thai, chẳng lẽ bọn họ không cần phán quan thẩm tra sao?
Lúc này tôi và mặt siêu dài vẫn chưa đi hết cầu Nại Hà, cậu ta nghe tôi hỏi vậy thì chỉ chỉ xuống dưới chân và nói:
Cầu Nại Hà này không chỉ có một tầng, nơi chúng ta đang đi là tầng cao nhất, là tầng dành cho những người bình thường đi qua, những người này cả đời sống bình thường, không có gì biến động, cho nên trong tình huống bình thường thì cứ lên cầu là có thể uống canh Mạnh Bà đợi đầu thai
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên tôi nhìn lão quý bà kia nhếch miệng cười với tôi, trong lòng tôi chìm xuống, không phải mặt siêu dài nói lão Hắc và lão Bạch đã chào hỏi bà ta trước rồi sao? Sao bà ta còn nhìn về phía tôi mà cười không có ý tốt gì thế kia?
Tuy trong lòng không vui, nhưng tôi vẫn thành thật đi đến đó, bởi vì tôi tin rằng chỉ cần có mặt siêu dài ở đây, chắc chắn sẽ không xảy ra gì chuyện nghiêm trọng
Tôi giật mình nói:
Hả! Không phải chứ! Tôi còn tưởng bình thường bà ta đều như vậy cơ?
Mặt siêu dài tức giận bảo:
Làm gì có chuyện đó! Tính tình bà lão này kỳ quái lắm, bình thường nếu không có việc cần thiết thì chúng tôi đâu dám nói chuyện với bà ta, tôi làm âm sai đã mấy trăm năm cũng chưa từng nhìn thấy bà ta cười với ai bao giờ.
Trong lòng tôi không khỏi thấy hơi nghi ngờ, nếu chuyện đúng như mặt siêu dài nói, vậy thì Mạnh Bà này chắc chắn cũng chẳng buồn khách sáo với lão Hắc và lão Bạch, vậy tại sao bà ta lại khách sáo với tôi như vậy?
Không ngờ tôi vừa đến gần bà lão, thì bà ta lại cười rạng rỡ và nói:
Lão thân không biết hôm nay đại nhân đến đây, nên không kịp đón tiếp từ xa!
Tôi nghe xong mà cảm thấy mình như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, thầm nghĩ sao cách nói của bà lão này lại thân thiện thế nhỉ? Chẳng lẽ bọn lão Bạch tiêu tiền rồi à? Cho nên bà lão này mới khách sáo như vậy? Xem ra lần này khi quay về tôi phải đốt thật nhiều tiền giấy vàng mã cho hai người bọn họ mới được, nếu không sau này lại có việc gì thì không dám mở miệng nữa.
Tôi cũng khách sáo, nói:
Bà khách sáo rồi, hôm nay tôi đi vội, không kịp mang theo thứ gì...
Tôi vừa nói vừa làm bộ sờ lên túi, muốn tỏ ra cho bà ấy thấy lần này tôi không mang theo tiền bạc gì
Tôi thừa cơ liếc trôm canh trong cái bát kia, thầm nghĩ, người phụ nữ đó đâu p3hải nhớ mãi không muốn quên ai? Đây rõ ràng là không muốn uống bát canh đó thôi! Trong bát canh là một loại nước xanh mơn mởn, bên trên nổi một 9lớp váng như dầu trơn kỳ quái, bốc lên một mùi hết sức buồn nôn, chỉ cần là một người có cảm quan bình thường nhất định không thể cho nó vào miệ6ng được
Nhìn đến đây, tôi không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn, may mà hôm nay tôi không phải uống bát canh buồn nôn kia.
Cuối cù5ng người phụ nữ kia gần như bị hai âm sai giữ chặt, cưỡng ép đổ bát
canh nước cống ngầm
vào miệng, mặc dù sau đó người kia nên khan một lúc lâu, nhưng chẳng có giọt canh nào bị phun ra cả.
Không biết bát
canh nước cống ngầm
kia dùng nguyên liệu gì để nấu thành mà tạo ra mùi đặc biệt như vậy, xem ra trăm ngàn năm nay ÂM TÀO Địa Phủ không hề có tí cải cách cơ cấu nào, nếu không bát canh Mạnh Bà này đã sớm được chế biến lại để phù hợp với khẩu vị của âm hôn hiện nay rồi.
Tôi quay đầu nhìn lại, thấy Bạch Linh Nhi đã đi lên cầu, hình như đang nói điều gì đó với Mạnh Bà, vẻ mặt hai âm sai bên cạnh vừa khẩn trương vừa để phòng...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.