Chương 1718: Thân phận đặc biệt
-
Người Tìm Xác
- Lạc Lâm Lang
- 1358 chữ
- 2022-02-10 10:10:16
Tôi tò mò hỏi:
Tôi có thân phận đặc biệt gì ở Âm Ti? Không phải là người nổi nghiệp của vị Diêm Vương nào đó đấy chứ? Còn nữa, tại sa8o bây giờ tôi lại không thể biết?
Hàn Cần nói khẽ bên tai tôi:
Bởi vì thời cơ chưa tới.
Tôi nghi ngờ nhìn về phía Hàn Cẩn,3 muốn nhìn ra vài tin tức có ích từ ánh mắt của cô ta, nhưng từ đầu đến cuối cô ta đều chỉ có một nét mặt, về cơ bản tôi chẳng nhìn r9a được bất kỳ manh mối gì.
Nghĩ đến lá bùa kia, tôi lập tức sờ lên túi, may sao lá bùa vẫn còn ở đó
Tôi vội lấy lá bùa ra, phát hiện chữ viết bên trên vẫn mơ hồ không rõ như thế, căn bản chẳng nhìn ra bên trên viết cái gì
Hàn Cẩn của trước kia thích nói một nửa giữ lại một nửa, không ngờ cô ta của bây giờ chỉ có hơn ch6ứ không kém, xem ra Hàn Cẩn vẫn là Hàn Cẩn! Nghĩ đến đây tôi đành phải than nhẹ và nói:
Được rồi, không muốn nói thì thôi
Vậ5y tự cô lo thân mình đi, không biết tới khi nào mới gặp lại đây?
Hàn Cẩn khẽ mỉm cười:
Thế thì chưa chắc, cậu tới gặp tôi không dễ dàng nhưng tôi đến gặp cậu lại chỉ như một bữa ăn sáng!
Tôi lắc đầu:
Cô đừng lừa tôi! Bây giờ tôi muốn tìm Hắc Bạch Vô Thường đều phải đốt bùa gọi âm sai nhờ tiện thể nhắn giùm đấy, gặp cô chẳng phải càng phiền phức hơn à?
Lúc này Hàn Cẩn cười một cách bí ẩn:
Hai người bọn họ đều bận quá, không giống người rảnh rỗi như tôi, nếu cậu có việc tìm tôi thì tất nhiên hễ gọi là đến.
Nghe vậy, tôi buồn cười nói:
Làm sao hễ gọi là đến được? Chẳng lẽ gọi điện thoại cho cô chắc?
Con người của tôi chẳng có bản lĩnh gì, nhưng khắc vợ lại rất ghê gớm.
Không ngờ Bạch Linh Nhi nghe xong lại hào hứng nói:
Tôi là rắn yêu, tôi sợ gì chứ?! Hơn nữa, bây giờ tôi đi theo anh là bởi vì đời trước anh thiếu tôi
Chờ anh trả hết món nợ anh thiếu tôi thì dĩ nhiên sau này tôi sẽ không theo anh nữa
Trước khi đi, tôi thừa dịp anh em nhà họ Ngô không chú ý mà nhét một xấp tiền giấy mang trong người xuống dưới khay trà
Tôi mặc kệ hai anh em bọn họ được ai nhờ cậy tới giúp tôi, nhưng suy cho cùng bọn họ vẫn là giúp tôi
Mà bây giờ tôi cũng không có cách gì tốt hơn để cảm ơn bọn họ, nên đành phải để lại cho bọn họ ít tiền giấy mang về cũng không dùng được
Vì sợ đưa thẳng thì họ không nhận, nên tôi mới lén nhét tiền giấy xuống phía dưới khay trà.
Tôi tiện mồm hỏi:
Vậy số điện thoại di động của cô là bao nhiêu?
Kết quả Hàn Cẩn lại nói là:
Cậu cứ nhập tên của tôi là được
Tôi nghe sao cứ như trò đùa cợt thế nhỉ, có điều nếu cô ta nói như vậy thì cứ coi như là vậy đi
Sau khi Hàn Cân đi rồi, tôi nhìn về phía Ngô Anh với vẻ hơi có lỗi, không biết có khi nào vì giúp tôi lần này mà về sau Biện Thành Vương sẽ làm khó dễ cô ta không? Nhưng tôi thấy mặt mũi Biện Thành Vương không giống một người lòng dạ hẹp hòi, chắc là không đến mức như thế đâu nhỉ.
Có điều tôi khuyên anh sau này đừng tìm con gái người trần nữa, cứ như vậy ngược lại sẽ hại tánh mạng người ta đấy.
Tôi không biết phải làm gì nữa, đành nói:
Tùy cô.
Ngô Anh nhìn ra suy nghĩ của tôi, cô ta cười và nói:
Không cần phải lo, tôi đã nhận chức vụ làm việc dưới quyền của Biện Thành Vương mấy trăm năm, tôi biết rõ tính tình của ông ta, chắc là sẽ không làm khó tôi đâu.
Tôi thở phào nhẹ nhõm:
Vậy là tốt rồi, nếu vì giúp tôi mà cô bị sếp xa lánh thì tội lỗi của tôi đây to lắm.
May mắn là một siêu dài đưa tôi về khá kịp giờ, gần như đúng lúc tôi trở lại cơ thể của mình và ngồi dậy khỏi giường đất trong nhà cũ của nhà họ Phương thì bên ngoài vang lên từng tiếng gà gáy
Bởi thời gian sít sao nên mặt siêu dài cũng không kịp nói một tiếng tạm biệt với tôi đã vội vã biến mất trong không khí, nghe nói âm sai như bọn họ sợ nhất là tiếng gà gáy, thảo nào tên này phắn nhanh như vậy! Cùng lúc đó, Chú Lê và chú họ vẫn luôn canh chừng bên cạnh, thấy tôi tỉnh thì lập tức xúm hết lại đây xem xét tình hình của tôi
Trở lại nhà của mặt siêu dài, tôi bảo cậu ta nhanh chóng đưa tôi trở về
Không biết cái bùa gọi hồn mà Biện Thành Vương cho có dùng được không đây! Lúc này mặt siêu dài cũng đang lo lắng suông ở trong nhà, bởi vì nếu chậm một chút nữa, ở dương gian trời sẽ chuyển sang mất.
Vừa mới trở lại cơ thể nên tôi cảm thấy hơi lạ, tay chân dường như không nghe theo sự điều khiển, tôi thử hoạt động trong chốc lát mới thấy khá hơn.
Một chuyến đi Địa Phủ này có thể nói là đáng sợ nhưng không nguy hiểm, bây giờ việc tôi cần phải làm là nhanh nhanh thử xem bùa gọi hồn mà Biện Thành Vương cho rốt cuộc có sử dụng được không
Trên đường trở về, Bạch Linh Nhi hỏi nhỏ tôi:
Anh thật sự có hai người vợ ở Âm Ti hả?
Tôi thấy con yêu quái này hãy còn đang rối rắm việc đó bèn gật đầu bảo:
Đúng vậy! Cho nên tốt nhất là cô đừng đi theo tôi nữa
Ngô Anh vừa định nói chuyện thì bị ánh mắt của Hàn Cẩn ngăn lại, cô ta lập tức ngậm miệng không nói nữa
Lúc này Hàn Cẩn cười và bảo với tôi:
Tôi không tiền nữa, nếu cậu có chuyện tìm tôi thì cứ gửi tin nhắn cho tôi là được.
Trong khi nói chuyện, chúng tôi đã ra khỏi phòng hồ sơ, Ngô Anh ở cửa nhìn thấy tôi và Hàn Cẩn cùng nhau đi ra thì bị giật mình
Từ ánh mắt của Ngô Anh, tôi nhận ra cô ta và Hàn Cẩn quen nhau
Hàn Cẩn cười phá lên:
Có thể mà, tôi cho cậu số điện thoại, nếu có việc gì gấp cậu có thể gọi vào số này bất cứ lúc nào, nhưng mà trung gian cần phải có người chuyển tiếp.
Tôi tò mò hỏi:
Tôi ở dương gian mà cũng có thể gọi điện thoại xuống Âm Ti à? Thế trước kia lão Hắc và lão Bạch còn cần tôi đốt thể làm gì?
Hàn Cẩn khẽ nhún vai đáp:
Hình như bọn họ không được phép, bởi vì cấp bậc của tối cao hơn bọn họ.
Tôi lập tức cạn lời
Chú Lê ở cạnh nhìn thấy lá bùa gọi hồn trong tay tôi cũng giật nảy mình, vội nhận lấy xem xét cẩn thận, nhưng chú ấy xem cả buổi cũng không nhận ra rốt cuộc trên lá bùa viết cái gì
Ấy nhưng mà chú họ chỉ liếc mắt thôi đã nhìn thấu:
Nhìn là biết lá bùa gọi hồn này đã bị nhân vật lớn nào đó của Âm Ti đặt kết giới lên, để đề phòng người dùng bùa nhìn thấy ngày sinh tháng để bên trên.
Tôi nói với giọng nặng nề:
Đây là do Biện Thành Vương cho cháu, ông ta nói bên trên này là ngày sinh tháng đẻ của Đinh Nhất.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.