• 3,970

Chương 1807: Giả bệnh


Giọng của người phụ nữ trung niên lại vang lên lần nữa:
Được rồi, mặc kệ thế nào chúng ta đều phải cố gắng lần cuối, nhất là cảnh 8sát bị thương và nhiệm vụ như Bạch Kiện...
.

Tôi nghe người phụ nữ trung niên này nói những lời vừa rồi, mà thật lòng khôn3g nhận ra rốt cuộc tâm lý của cô ta có chỗ nào không bình thường, sao nghe kiểu gì cũng giống như là một chị y tá nghiêm túc có tr9ách nhiệm
Bạch Kiện người ta được cắm ống dẫn tiểu, nhưng tôi không được nhé
Truyền dịch tĩnh mạch thì có thể truyền thật, nhưng cắm ống dẫn tiểu thì nói kiểu gì cũng không thể cắm thật được!
Kế hoạch này của tôi đã tính toán kỹ lưỡng, nhưng chỉ duy nhất không tính đến vấn đề đi WC..
Mặc dù tôi có thể nằm trên giường cả ngày không ăn không uống, nhưng mà truyền hết chai đường glucose này đến chai khác, muốn không đi WC cũng khó
Vì thế tôi lạnh lùng nói:
Đừng nói bản thân mình như từ bi lắm
Cô không phải ông trời, có quyền gì mà quyết định thay những người bệnh đó chứ?
Diệp Hiểu Xuân cười khẩy nói:
Nếu anh không tin lời tôi nói thì cần gì phải hỏi tôi?

Đến giữa trưa, tôi thật sự không nín được nữa, bèn thừa dịp Diệp Hiểu Xuân đi ra ngoài ăn cơm mà nói nhỏ với bác sĩ pháp y Tiểu Vương:
Tôi không nín được, phải làm sao bây giờ?
Tiểu Vương nghe thế thì phì cười và bảo:
Có hai cách, một là anh tiểu vào bộ, sau đó tôi đi đổ cho anh, hai là anh tiểu vào bỉm, sau đó tôi đi vứt cho anh
Anh chọn cách nào?
Tôi lập tức hết chỗ nói, chọn cách nào cũng chẳng ra làm sao cả! Không phải tôi tự đào hố cho mình à? Tiểu Vương thấy vẻ mặt tôi không tình nguyện, nhưng vẫn thúc giục tôi:
Anh chọn nhanh lên đi, lát nữa là Diệp Hiểu Xuân trở lại ngay đó, đến lúc ấy anh muốn tiểu cũng không được.

Tôi thật sự sắp khóc không ra nước mắt, nghĩ bụng cái việc giả bệnh này đúng là mẹ nó không dễ làm! Không được, không thể tiếp tục thể nữa
Chúng tôi cần phải tạo ra một cơ hội cho Diệp Hiểu Xuân ra tay mới được, nếu không thể nào tôi cũng sẽ phải nhịn tới mức bể bàng quang mất!
Trong một lúc, phòng ICU chỉ còn lại ba người chúng tôi.
Thật ra tôi bảo Triệu Tinh Vũ đuổi những người khác đi là muốn nói vài câu không thể để cho người ngoài nghe thấy với y tá Diệp này..
Tôi thấy Diệp Hiểu Xuân không hề thanh minh cho mình, vì thể bước đến bên cạnh cô ta, cúi xuống nhặt ống tiêm mà cô ta vừa đánh rơi dưới đất lên và giao cho Tiểu Vương, sau đó quay đầu nói với Diệp Hiểu Xuân:
Y tá Diệp, tôi rất tò mò, mấy năm nay động cơ giết người của cô là cái gì?

Diệp Hiểu Xuân cười nhẹ:
Nếu tôi nói là vì giúp bọn họ giải thoát, anh có tin không?
Thật ra tôi đã đoán được Diệp Hiểu Xuân sẽ nói như vậy, có điều tôi cũng không tin cái lý do thoái thác này của cô ta
Thế nào, y tá Diệp? Có bất ngờ không?

Diệp Hiểu Xuân nghe vậy thì nhìn đám người Triệu Tinh Vũ, sau đó gật gù nói:
Thì ra là thế...


Y tá Diệp, chẳng lẽ cô không tò mò sao mánh khóe của mình cao siêu như vậy mà lại bị chúng tôi phát hiện sao?
Tôi lạnh lùng hỏi
Diệp Hiểu Xuân ngẫm nghĩ rồi đáp:
Tôi tự hỏi mỗi lần ra tay đều rất cẩn thận
Tôi đột ngột lên tiếng thật sự đã dọa Diệp Hiểu Xuân giật nảy
Cô ta giật mình lùi ra phía sau hai bước, ống tiêm trong tay rơi thẳng xuống đất
Vừa rồi cô tiêm thuốc gì cho tôi hả?
Nghe vậy, mặt của Diệp Hiểu Xuân hơi đổi sắc, sau đó cố giả vờ bình tĩnh đáp:
Là thuốc thông thường thôi, đều là thuốc theo bác sĩ kê đơn mà!

Ồ? Bác sĩ pháp y Tiểu Vương, hôm nay danh sách thuốc do bác sĩ kê đơn ở đâu? Lấy ra cho y tá Diệp xem, loại thuốc mà cô ấy mới tiêm cho tôi rốt cuộc là loại nào?
Tôi nói với khuôn mặt không cảm xúc
Diệp Hiểu Xuân nghi ngờ liếc mắt đánh giá tôi, sau đó hơi hổn hển nói:
Anh không phải Bạch Kiện!
Tôi cười và ngồi dậy khỏi giường, sau đó từ từ gỡ từng món đồ dán trên người mình xuống:
Cảnh sát Bạch đã được chuyển lên lầu mười lăm rồi
Cô ta đi vào, đầu tiên là xem chỉ số của các máy móc bên cạnh giường của tôi có bình thường không, sau đó ngay lập tức móc ra một ông tiêm từ trong túi và tiêm vào bình truyền dịch một cách chuẩn xác.
Lúc trước Tiểu Vương đã nói với tôi rồi, hôm nay bác sĩ không cho bất cứ liều thuốc nào, cho nên chỉ cần Diệp Hiểu Xuân cầm ống tiêm tiêm vào bình truyền dịch thì nhất định là có vấn đề! Tôi biết chính là lúc này, vì thể đột nhiên mở mắt ra nói:
Y tá Diệp, vừa rồi cô tiêm cái gì vào bình truyền dịch của tôi đấy?

Nếu hôm nay anh đúng là một bệnh nhân, tôi tin không ai có thể phát hiện thi tiêm thuốc quá liều vào cho anh.

Tôi cười và gật đầu nói:
Cô thật sự rất thông minh, còn can đảm và cẩn thận nữa
Nghĩ đến đây tôi khẽ khàng nói nhỏ với Tiểu Vương, cô ấy nghe xong thì hơi do dự:
Việc này..
có được không thể?
Tôi nói với vẻ mặt chắc chắn:
Yên tâm đi
Chờ đến sau khi cô ta sa lưới, tôi nhất định phải hỏi xem rốt cuộc động cơ cô ta giết chết những người bệnh đó l6à cái gì!?
Vết thương có thể làm giả, nhưng là truyền dịch vào tĩnh mạch lại không được! Cho nên tôi chỉ có thể nhịn đau b5ị đâm kim thật! Có điều chất lỏng truyền vào cơ thể tôi chỉ là đường glucose bình thường, trong đó không hề có hàm lượng thuốc thang gì cả.
Tôi không phải người bệnh thật, có thể trơ mắt nhìn cô ta hại chết mình à? Hơn nữa, không phải nhóm Triệu Tinh Vũ vẫn luôn theo dõi sát sao đó ư?
Bác sĩ Tiểu Vương thì thầm nói với tôi:
Vậy tôi đi ra ngoài, tự anh phải cẩn thận vào nhé!
Kết quả Tiểu Vương chân trước mới vừa ra khỏi cửa phòng ICU, ả y tá Diệp Hiểu Xuân đã đi vào..
Đây là lần đầu tiên cô ta ở cùng một chỗ với tôi từ sau khi nhận ca
Cùng lúc đó bác sĩ pháp y Tiểu Vương và Triệu Tinh Vũ cũng dẫn người vọt vào...
Đặc biệt là Tiểu Vương, việc đầu tiên khi cô ấy đi vào là ngắt ống truyền dịch, và rút kim tiêm cắm ở mạch máu của tôi để tránh nước thuốc vừa mới được Diệp Hiểu Xuân tiêm vào bình truyền dịch truyền vào cơ thể của tôi.
Lúc này Diệp Hiểu Xuân nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh, mặt mày vui sướng nói:
Cảnh sát Bạch, anh tỉnh rồi ư?!

Tôi hừ lạnh:
Y tá Diệp, cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy
Lúc này tôi quay đầu nói nhỏ vài câu với Triệu Tinh Vũ
Anh ta nghe xong thì bảo vài người đồng nghiệp và bác sĩ pháp y Tiểu Vương cùng nhau đi ra ngoài
Buổi sáng, người đổi bình truyền dịch cho tôi hầu như đều là bác sĩ pháp y Tiểu Vương, cho nên y tá Diệp chắc hẳn không có cơ hội ra tay
Hơn nữa nghe mấy âm hồn kia nói, hầu như Diệp Hiểu Xuân đều ra tay vào ban đêm, bởi vì thời gian đó chỉ có một mình cô ta ở phòng bệnh, cho nên ra tay khá dễ dàng.
Nếu không phải chúng tôi đã biết trước tất cả những việc cô làm, chỉ e đúng là rất khó tìm thấy chứng cứ để bắt được cô..

Thổi, tôi cũng không quanh co với cô
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.