• 3,970

Chương 1825: Phong cảnh bên đường


Đinh Nhất nhẹ nhàng nói:
Tôi biết...
.

Tôi chỉ cười lạnh:
Anh biết cái đếch gì! Mấy người hùa nhau lừa tôi tưởng t8ôi không biết sao? Tôi dễ bị lừa như thế à? Con mẹ nó chứ, tôi không tin sẽ có người tự dưng lại đồng ý cho người lạ mượn t3họ!
Đinh Nhất ấp úng:
Có những chuyện không hợp lý..
Ăn sáng xong Ngô Vũ lại đến, chú Lê nói với anh ta sáng nay chúng tôi muốn đi lên đỉnh núi xem cây thông kia, anh ta lập tức nói không vấn đề gì, không cần chúng tôi lái xe, đi xe ngắm cảnh của thôn bọn họ là được
Tôi thấy anh ta nói trong thôn có xe ngắm cảnh, bèn cười hỏi anh ta:
Khách tới đây không phải đều là dân phượt sao? Sao lại cần thuê xe lên núi?

sẽ đồng ý mượn thọ với người kia.

Đinh Nhất lập tức như nhận được đại xá thở phào một hơi, sau đó cười và bảo tôi:
Vậy chúng ta mau giải quyết xong chuyện của thôn Nhạn Lai đi, không nên mất thời gian ở đây nữa.

Hơn nữa ngồi trên xe chúng tôi có thể thưởng thức phong cảnh dọc đường, nhất định là thích hơn nhiều so với việc bọn họ tự mình lái xe lên núi.
Ngô Vũ đắc ý.
Sau đó Ngô Vũ tự mình lái xe ngắm cảnh, chở chúng tôi đến đỉnh núi có cây thông
chỉ còn trên danh nghĩa
kia..
Tôi cười gian:
Cháu bận, cháu bận được chưa...

Chú họ đập cũng không mạnh, nhưng không biết vì sao mắt tôi bỗng nhìn không rõ, cảnh vật trước mắt đến xuất hiện thêm bóng chồng lên
Đinh Nhất thấy tôi nói như vậy cũng cuống lên, anh ta vội đi đến bên cạnh thôi, nắm chặt vai tôi nói:
Cậu không thể tin tưởng tôi một lần sao? Người này không giống như cha mẹ cậu, người đó không phải người bình thường, dù cho cậu mượn thọ cũng không khiến bản thân sống ít đi một ngày, cậu..
Bây giờ cậu cố chấp như vậy, cuối cùng người bị chết chỉ có mình cậu mà thôi
Ngô Vũ nói cho chúng tôi biết:
Đâu phải đâu! Lúc đầu thì đa phần là dân phượt, sau khi nơi này trở thành một khu du lịch có tiếng thì có không ít người dân ở thành phố gần đây đến chơi
Những người này đều mang theo một đống đồ, sao có thể mang hết lên núi được? Cho nên trong thôn chúng tôi đã mua bốn cái xe điện chở bọn họ lên.
Đàm Lỗi nghi ngờ hỏi:
Không đúng, có thể mang theo cả nhà đến đây thì nhất định bọn họ phải lái xe đến chứ? Sao còn ngồi xe ngắm cảnh của thôn các anh?

Có chuyện các anh chưa biết, đường trong núi kể cả có hướng dẫn cũng chưa chắc đã tìm được, trừ phi là đã từng đến, nếu không thì bọn họ chỉ có thể đi dạo bừa loanh quanh trong núi thôi
được không?

Đây là lần đầu tiên Đinh Nhất nói chuyện với tôi bằng thái độ mềm mỏng như thế, mặc dù trước đây dù chúng tôi thân mật đến thế nào, anh ta cũng chưa từng dùng thái độ này nói chuyện với tôi
Nếu như lại phải trải qua lẫn nữa..
không bằng tôi chết đi cho xong.

Sở dĩ tôi nói như vậy, bởi vì tôi biết mặc dù Đinh 5Nhất cổ giấu tội người này là ai, nhưng chắc chắn sẽ không bịa bừa một cái tên để lừa tôi! Quả nhiên, lần này Đinh Nhất á khẩu không trả lời được, không biết nên trả lời câu hỏi của tối thế nào.
Tôi thở dài thườn thượt, nói:
Đinh Nhất, chúng ta làm anh em bao nhiêu năm nay như vậy, tính anh như thế nào, tính tôi thế nào mọi người đều hiểu cả
Tôi theo bản năng lắc đầu một cái, mọi thứ lại khôi phục bình thường.
Bởi vì lúc đó bầu không khí trong bữa ăn cũng không tệ, mà loại cảm giác này đến nhanh đi nhanh, cho nên tôi cũng không nói với bọn họ, tránh phá hỏng bầu không khí này.
Nhưng bây giờ cậu không còn là Trương Tiến Bảo trước kia nữa
Tôi biết bây giờ cậu không sợ chết, lòng dạ cứng rắn
Tiến Bảo, đời này Đinh Nhất tôi chẳng có bao nhiêu bạn bè, tôi thực sự không muốn nhìn thấy cậu chết đi.


Vậy vì sao anh không thể nói cho tôi biết người đó là ai? Hay để tôi đoán thử..
Lúc ăn sáng, Đinh Nhất đã nói chuyện tôi đồng ý mượn thọ cho chú Lê và chú họ nghe, bọn họ rất vui mừng, chú họ còn vỗ vỗ vai tôi nói:
Thằng nhóc chết tiệt, đồng ý từ đầu có phải tốt không! Làm mất bao nhiêu thời gian của chú!

Tôi cười ngượng:
Không phải tạo cơ hội cho chú có thêm mấy ngày nghỉ ngơi sao, nếu không với con người chăm chỉ như chú thì một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày đã làm việc ba trăm sáu mươi sáu ngày còn gì
Chú họ cười cười vỗ nhẹ đầu tôi:
Thằng nhóc lắm điều, ai ngày nào cũng bận hả!

Tôi biết mọi người không muốn nói là vì muốn tốt cho tôi, tôi cũng biết người này chắc chắn là người tôi quen
Anh hắn cũng biết cái chết của cha mẹ tôi có ý nghĩa thế nào với tôi, cảm giác đó tôi mãi mãi không thể quên được
mọi người sợ rằng sau khi tôi biết thân phận của người ngày sẽ kiên quyết không đồng ý chuyện mượn thọ đúng không?
Tôi không đổi nét mặt.
Đinh Nhất hơi giật mình, sau đó từ từ lùi về sau mấy bước, hơi nản lòng ngồi xuống giường, chẳng hiểu tại sao nói một câu:
Cậu có phát hiện ra bây giờ cậu đã thay đổi rất nhiều không...

chưa chắc đã không thể xảy ra!
, nhưng chính anh ta cũng cảm9 thấy câu nói này không hề thuyết phục.
Mắt tôi sáng rực nhìn thẳng vào Đinh Nhất:
Vậy anh nói cho tôi biết người 6đó là ai? Chỉ cần anh nói ra tên của người đó, tôi sẽ tin anh!

Nhưng cậu có thể..
có thể nghĩ đến cảm giác của tôi, đến chuyện chúng tôi đều sợ cậu chết đi, đồng ý chuyện mượn thọ này..
Nhưng bây giờ..
anh ta vì muốn tôi tiếp tục sống lại hạ giọng cầu xin tôi?
Tôi cúi đầu, nước mắt chực rơi, tôi cố gắng để nó không chảy ra..
Xem ra tai kiếp lần này của tôi thực sự là khó thoát
Bởi vì trước đây cho dù phải trải qua chuyện nguy hiểm đến thế nào, Đinh Nhất cũng chưa bao giờ như thế này.
Tôi im lặng một lúc, sau đó ngẩng đầu, mắt đỏ lên nói với Đinh Nhất:
Được, tôi đồng ý với anh, sau khi quay về..
Tôi thấy lạ:
Tôi thay đổi chỗ nào?

Đinh Nhất cười nói:
Trước kia, cậu tham tiền sợ chết, mạnh miệng mềm lòng, lỗ tai cũng mềm, tuyệt đối sẽ nghe lời khuyên được lợi
dọc đường đi chú Lê và chú họ không có tâm trạng thưởng thức phong cảnh, hai người họ đều cầm la bàn của mình suy tính phong thủy mạch địa núi này

Đàm Lỗi quả là một học trò hiếu học, lúc này cậu ta cũng ngồi cạnh chú họ và chú Lê vừa nhìn vừa học..
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.