• 3,218

Chương 1842: Lựa chọn khó cả đôi đường


Kết quả Ngô Thiếu Phụ lại ngắt lời con trai:
Đúng là bởi vì tuổi tác cha đã cao, cho nên mới để cha đi!


Sao Ngô Thiếu Phụ có 8thể để con trai đang tuổi khỏe mạnh của mình đi chịu chết chứ, ông ta còn muốn giao nhà họ Ngô cho nó, để nó tiếp tục truyền lại hết t3hế hệ này đến thế hệ khác, nếu không năm đó mọi việc ông ta làm đều không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa. Trong lòng đã tính toán xong, Ngô9 Thiếu Phụ dẫn mọi người già trẻ trong thôn trồng một cánh rừng đào giữa cây thông và thôn Nhạn Lai, rồi để lại quy định trong tộc, mỗ6i năm thôn đều phải gieo trồng cây đào mới để mở rộng cánh rừng đào này. Về sau mỗi một gia đình xây nhà đều phải dùng gỗ đào làm xà n5hà.

Tiếp theo Ngô Thiếu Phụ nói cho con trai mình biết, cánh rừng đào này có hai tác dụng, một là dùng để trừ tà, nếu nhiều năm sau, địa mạch bị lệch vị trí, linh hồn của những đứa trẻ bị tế sống lúc ban đầu sẽ tới thôn gây sóng gió và mang đi những đứa trẻ xấp xỉ tuổi với mình... Mà cánh rừng đào này sẽ có tác dụng ngăn cản.
Hoàng Cẩn Thần nghe xong thì cười lạnh:
Xem ra trừ Ngô Thiếu Phụ, quả nhiên nhà họ Ngô các người chẳng còn ai có tâm huyết nữa!

Ngô Triệu Hải nghe vậy thì sắc mặt cứng đờ, qua một lúc lâu sau mới nói với vẻ sâu xa:
Hoàng đại sư, tôi cũng biết đám con cháu của nhà họ Ngô chúng tôi làm mất mặt tổ tiên, nhưng tôi còn có cách nào đâu? Năm đó tộc trưởng thứ 27 đã từng để lại di ngôn, vị trí tộc trưởng chỉ truyền nam không truyền nữ, truyền con trưởng không truyền con thứ... Mà dòng chính nhà họ Ngô đến thế hệ chúng tôi cũng chỉ có một bé trai là Ngô Vũ. Nhưng năm nay Ngô Vũ mới chỉ có mười tuổi, vẫn là một đứa trẻ chưa hiểu gì cả, đừng nói là truyền lại thuật số huyền học của tổ tiên cho nó, cho dù là kể lại chuyện năm đó cho nó thì cũng không chắc nó có thể hiểu. Mặc dù anh cả và em trai tôi cũng biết chuyện này, nhưng vì mệnh cách nên từ nhỏ bọn họ đã bị cha cẩm học tập thuật số huyền học, cho nên nếu tự tôi lấp mắt trận, như vậy tộc trưởng đời kế tiếp của nhà họ Ngô chính là thằng ngốc chẳng biết cái gì cả! Như vậy người nhà họ Ngô chúng tôi, bao gồm toàn bộ thôn Nhạn Lai cũng chỉ có một kết cục, là cả thôn sẽ chết hết! Hoàng đại sự, cầu xin ngài giúp tôi... Được không?

Lúc ấy Hoàng Cần Thần cũng không đồng ý với ông ta, mà là xoay người đi thẳng. Sáng sớm hôm sau Hoàng Cần Thần đi vài vòng trong thôn, nhìn thấy người trong thôn dậy sớm đi làm việc nhà nông, trẻ con tắm gội dưới ánh nắng sớm, vui cười đùa giỡn, mọi thứ trong thôn thoạt trông đều tốt đẹp và yên ổn...
Thứ hai là dùng để báo động trước, bởi vì một khi bị tà khí mạnh ăn mòn, những cây đào sẽ chết héo hàng loạt, nếu rừng đào xuất hiện tình trạng một đêm điêu tàn hoặc là chết héo một cách quái lạ thì chứng tỏ tà ma trên núi đã xuống dưới. Sau khi dặn dò hết mọi chuyện, một mình Ngô Thiếu Phụ lên núi chịu chết, cuối cùng đã ổn định cơn sóng gió năm đó. Nhưng Ngô Cát An hiếu, đối với anh ta mà nói, lúc này mới chỉ là bắt đầu... Nhưng các đời tộc trưởng sau này không có một ai có tâm huyết như Ngô Thiếu Phụ, bao gồm cả Ngô Cát An, cuối cùng họ đều lấp mặt trận bằng mạng của người khác.
Khi nghe Ngô Triệu Hải nói xong lại lịch thực sự của thôn Nhạn Lai, Hoàng Cần Thần nhìn ông ta bằng sắc mặt u ám nặng nề:
Cho nên bây giờ ông định để tôi tới lấp cái mắt trận này ư?

Lúc ấy Ngô Triệu Hải liển quỳ xuống nói với Hoàng Cẩn Thần:
Hoàng đại sư, thật ra với tu vi của ngài, ngay từ đầu tôi đã không định lừa ngài, cũng biết không lừa được ngài. Tôi mời ngài tới và còn nói thẳng ra chân tướng sự việc là bởi muốn nhờ ngài giúp tôi... xem thử có cách gì vẹn cả đôi đường hay không.

Sau khi thấy cảnh như vậy, Hoàng Cần Thần đưa ra một quyết định, đó chính là dù như thế nào cũng phải giúp thôn Nhạn Lai này, bất kể thành công hay không.
Sau đó Hoàng Cần Thần đi thăm Ngô Duệ còn đang bị sốt. Ông ta nhìn quầng thâm đen dưới bọng mắt của đứa trẻ này, rõ ràng là bị tà ma trên núi lựa chọn, nếu trước hừng đông ngày mai mà không giải quyết xong hết thảy thì đứa trẻ này ắt sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Đương nhiên, nếu bây giờ cho đứa trẻ này rời khỏi thôn Nhạn Lai cũng có thể tạm thời giữ được tính mạng, nhưng tiền để là nó mãi mãi không được trở về, hơn nữa ngày sau thôn Nhạn Lai vẫn có thể bình yên không có việc gì. Nếu tất cả đều phát triển theo chiều hướng xấu nhất, mặc dù đứa trẻ này không trở về, nhưng nền móng và số phận của nó lại không thay đổi được, cuối cùng chỉ có thể cùng bị huỷ diệt với thôn Nhạn Lai.
Hoàng Cẩn Thần nhận ra cha của Ngô Duệ cũng không tin tưởng Ngô Triệu Hải, có lẽ đây là một trong số ít những người đầu óc tỉnh táo trong thôn, nhưng trừ đầu óc tỉnh táo ra, ông ta cũng không có sức lực thay đổi điều gì. Vì thế Hoàng Cẩn Thần lén nhét cho ông ta một mảnh giấy ghi chú, nói với ông ta rằng nếu mình không quay lại thôn Nhạn Lai thì ông ta hãy đưa con đi khỏi đây, mãi mãi đừng trở về nữa.

Thật ra ngay lúc đó Hoàng Cẩn Thần vốn nghĩ rằng, nếu sau khi mình lên núi phát hiện ra không có cách gì để giải quyết, chắc chắn Hoàng Cẩn Thần sẽ bỏ cuộc và rời đi, tất nhiên là sẽ không bao giờ quay trở lại thôn Nhạn Lai nữa. Về phần sau đó Ngô Triệu Hải lại tìm ai để lấp mặt trận là chuyện của bọn họ. Tuy nhiên, điều khiến Hoàng Cẩn Thần không ngờ là cuối cùng chính ông ta lại là người lấp mắt trận. Trong mắt Hoàng Cẩn Thần, trước khi ông ta lên núi vẫn chưa có suy nghĩ muốn tự mình hy sinh cứu rỗi toàn thể người dân thôn Nhạn Lai. Ông ta chỉ ôm tâm lý thử một lần xem sao... Kết quả đêm đó sau khi lên núi, ông ta lại phát hiện vốn chẳng có cách gì vẹn cả đôi đường.

Đầu tiên là ông ta vốn không thể bắt tà ma trong mắt trận, cũng chính là những linh hồn trẻ con đó, bởi vì như vậy địa mạch này sẽ không có đuôi rồng. Đến lúc đó tất nhiên địa mạch sẽ không thể nối liền thành một đường, cũng không hình thành được thế đất nghịch thiên sửa mệnh lúc trước.

Không thể bắt cũng chỉ có thể xoa dịu, nhưng mà cách duy nhất có thể xoa dịu những linh hồn trẻ con đó chỉ có lấy mạng người lấp vào mắt trận. Như vậy vòng tới vòng lui cuối cùng lại quay về vấn đề cũ, là vẫn phải hy sinh tính mạng người vô tội.

Nhưng khi Hoàng Cần Thần đứng ở dưới tảng đá, tay vịn cây thông già trăm năm kia, ông ta đột nhiên nghĩ tới kiếp số trong số mạng của mình, có lẽ là ông trời cho ông ta có thể phát huy một chút sức lực còn lại trước khi chết chăng? Nếu cái chết của mình có thể tạm thời giải cứu mấy trăm tính mạng trong thôn dưới chân núi, như vậy có phải cái chết của mình cũng coi như có chút giá trị hay không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.