• 3,217

Chương 1852: Hôn mê bất tỉnh


Tôi cũng không ngờ được chuyện lại biến thành thế này, xem ra chân tướng của thôn Nhạn Lai này phức tạp hơn chúng tôi nghĩ n8hiều, cho dù lời nói của Ngô Triệu Hải hay lão Hoàng gàn dở kia thì cũng mới chỉ là một phần nhỏ của câu chuyện, chân tướng3 thực sự còn lại mới là phần kinh khủng nhất, khiến người ta không tiếp nhận được.

Hiện giờ còn khoảng hai tiếng nữ9a thì trời sẽ sáng, tôi không tin đám xương khô kia vẫn còn dật dờ xung quanh được khi trời đã sáng? Nên thời gian còn lại 6tôi và Lý Bác Nhân giống như hai con khỉ đu trên chục cây nhìn đám xương khô lững lờ dạo quanh rừng ở bên dưới. May mà động5 tác của đám thấy khô này cứng ngắc, tốc độ chậm chạp, nhưng không biết nếu có người sống lẫn vào trong này thì sẽ thế nào? Nghĩ vậy tôi lại nhìn về phía Lý Bác Nhân đang có chân ngồi trên cây, trong lòng có ý định chơi xỏ, hay là thứ để anh ta tuột xuống dưới xem sao?

Lý Bác Nhân phát hiện tôi đang nhìn anh ta, lập tức lông tơ dựng lên, khẩn trương nói:
Cậu... cậu nhìn cái gì?
Tôi trừng mắt:
Thấy anh đẹp trai!

Bị tôi trêu, Lý Bác Nhân không nói gì nữa, chỉ cố gắng ôm chặt thân cây, sau đó nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ. Tôi có lòng tốt nhắc nhở anh ta:
Anh bám cho chắc vào, đừng để tí nữa ngủ say lại rơi xuống dưới, đến lúc đó tôi cũng không cứu được anh đâu!

Nghe tôi nói thế, anh ta rút dây thắt lưng rồi buộc người vào thân cây. Tôi thấy đây cũng là một cách hay! Liền học theo, cũng tháo dây lưng của mình ra... Thời gian khi tờ mờ sáng là thời điểm gian nan nhất trong ngày, đặc biệt là đang đau khổ vắt vẻo trên cây như tôi và Lý Bác Nhân, không những lạnh, buồn ngủ mà lúc nào tinh thần cũng cũng như dây đàn, lo sợ sẽ rơi xuống đám thấy khô bên dưới.
Thật ra tôi ngồi trên cây cũng không nhàn rỗi, mà cẩn thận phân tích thuộc tính của đám thấy khô kia, đầu tiên bọn chúng chắc chắn không phải thuộc dạng cương thi hay xác sống, vì khi tôi đạp thấy khô bắt lấy chân tôi, tôi đã phát hiện ra xương của chúng đã bị phân hủy rất nặng, chỉ đạp mấy cái đã gãy.
Cho nên theo phân tích của tôi, đây chỉ là một trận pháp dùng xương khô, lực công kích không lớn. Đương nhiên, đây là đang nói trong tình huống một đối một, kể cả là hảo hán cũng không chịu nổi một đàn sói. Nếu phải đấu mới một rừng xương khô như này đừng nói là tối, ngay cả Đinh Nhất cũng không đấu nổi... Nghĩ đến đây mồ hôi lạnh của tôi túa ra, chỉ sợ sau khi nhặt được Kim Cương xử của tôi, anh ta cũng gặp phải trận thấy khô này. Mong là anh ta cũng giống như chúng tôi, trèo lên cây chờ trời sáng. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đến tận khi trời phía Đông bắt đầu sáng dần lên, đám thấy khô vật vờ không mục đích lên dưới như cảm nhận được điều gì đó, tất cả đều điên cuồng chui về cái hố chôn chúng trước đó....

Khi mặt trời chính thức dâng lên, tất cả đám xương khô đều im không động đậy, cứ như chúng chưa từng chui ra khỏi lòng đất vậy. Tối quan sát trong chốc lát, sau khi xác định đã an toàn mới tháo dây lưng ra rồi chậm rãi tụt xuống khỏi cây. Mà lúc này Lý Bác Nhân đã ngủ say không có động tĩnh gì, thế là tôi yên lặng đi qua bên dưới gốc cây anh ta ngủ, bỏ anh ta lại hành động một mình

Lãng phí mất một đêm, không biết phía chú Lê thể nào rồi? Tôi đoán bọn họ lúc này đang đi tìm tòi và Đinh Nhất khắp núi này.

Mặt trời lên, mọi thứ trong rừng đều nhìn thấy rõ ràng hơn, những bộ xương khô đã khôi phục lại dáng vẻ như lần đầu tôi nhìn thấy... Chỉ là so với bộ dạng đêm hôm qua, dáng vẻ hiện giờ của chúng đáng yêu hơn nhiều.

Trước đó nhìn từ trên xuống không phát hiện ra trong rừng cây này có điểm gì dị thường, nhưng bây giờ xuống đất nhìn kĩ mới thấy trên mặt đất không hề có một ngọn cỏ nào.

Dường như tất cả dinh dưỡng trong đất đều bị những cây đại thụ ở đây hấp thu sạch sẽ, không còn chút nào cho những loại hoa cỏ dưới đất. Hoặc là do những bộ xương khô kia? Tóm lại nơi này tạo một cảm giác vô cùng quỷ dị.

Vì lo lắng cho Đinh Nhất, cho nên tôi cũng đi nhanh hơn, muốn nhanh chóng đi hết mảng rừng này, nếu như đến cuối cùng vẫn không tìm thấy anh ta thì chứng tỏ đêm hôm qua anh ta đã ra khỏi rừng rồi. Có điều với tính cách của Đinh Nhất, nếu như anh ta quay lại không tìm được tôi, chắc chắn sẽ nghĩ tôi xuống đây tìm anh ta, cứ như vậy không khéo anh ta lại quay lại đây tìm tôi... Nhưng không ngờ đi thêm một đoạn nữa, tôi thấy đám thấy khô ở chỗ này khác hẳn, có bộ thì mất đầu, bộ thì mất cánh tay, tóm lại là bị chia năm xẻ bảy, không quay về cái hố chôn ban đầu như những bộ xương kia. Chẳng lẽ bọn chúng gặp Đinh Nhất ở đây? Tôi lập tức đi theo hướng những mẩu xương này tìm kiếm về phía trước, quả nhiên càng đi càng thấy nhiều bộ xương vỡ ngã trên mặt đất.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.