• 3,221

Chương 1858: Nhỏ máu gọi tà


Lý Bác Nhân bị câu hỏi của tôi làm cho ngơ ngác, anh ta sửng sốt một lúc mới hỏi lại:
Cậu... Có ý gì?


Lúc này tôi nhìn thẳng vào mắt Lý Bá8c Nhân và nói:
Lúc trước tôi gặp âm hồn của sư phụ anh, nhưng ông ta đã bị tà trận mà anh nói luyện hóa hoàn toàn và biến thành một bộ phận của nó3, chính ông ta đã làm người anh em của tôi bị thương và cũng chính ông ta đã hại chúng ta bị thây khô bao vây!

Cái này... Không thể nào!
Lý Bác 9Nhân không tin. Tôi than nhẹ:
Tôi biết anh rất khó chấp nhận điều này vì dù sao anh cũng rất kính trọng sư phụ của mình... Nhưng tôi thật sự không6 cần phải lừa anh mà chỉ đang nói sự thật thôi.
Lý Bác Nhân sững sờ một lúc rồi mới chậm rãi nói:
Sư phụ của tôi khi còn sống là người tốt, nếu k5hông ông ấy sẽ không biết rõ thôn Nhạn Lai là nơi nguy hiểm mà vẫn đi một mình. Nhưng khi sư phụ còn sống cũng đã từng dạy tôi, tính cách con người sau khi chết có thể do một vài nguyên nhân mà thay đổi, khi còn sống có thể là người tốt nhưng sau khi chết lại biến thành lệ quỷ.


Tôi gật đầu:
Đúng là như thế, cho nên tôi mới muốn hỏi anh... Tôi có thể tin anh không? Tôi có thể giao tính mạng người anh em của mình vào tay anh không?

Lý Bác Nhân ngẩng đầu nhìn tôi:
Nếu như cậu đồng ý tin tưởng tôi, vậy tôi nhất định sẽ xứng đáng với niềm tin đó...

Lý Bác Nhân lại đá quyền lựa chọn cho tôi một lần nữa, nói thật lòng nếu như không phải bất đắc dĩ, tôi sẽ không giao Đinh Nhất cho anh ta, nhưng bây giờ dường như không còn lựa chọn nào khác.
Nghĩ đến đây tôi cũng không nói thêm gì nữa mà móc toàn bộ số tiền trên người nhét vào túi áo trên của Lý Bác Nhân rồi bảo:
Bây giờ anh hãy cõng Đinh Nhất xuống núi, đừng có về thôn Nhạn Lai, tôi đoán ở giữa sườn núi sẽ có xe đi ngang qua, đến lúc đó anh bắt một chiếc rồi đưa Đinh Nhất đến bệnh viện gần nhất. Nhớ kĩ, nhất định phải đảm bảo sự an toàn của Đinh Nhất rồi mới có thể trở về tìm tôi, hiểu không?

Lý Bác Nhân rất trịnh trọng gật đầu:
Yên tâm đi, tôi biết phải làm thế nào... Nhưng một mình cậu ở lại đây có ổn không?

Tôi cười và trả lời:
Đâu phải một mình chứ? Tôi sẽ tìm hai người chú của tôi và cũng sẽ tìm được di cốt của sư phụ anh, đồng thời tìm ra cách phá trận pháp phong thủy quái dị này!
Nghe tôi nói như vậy, lúc này Lý Bác Nhân mới yên tâm công Đinh Nhất xuống núi, tôi nhìn bọn họ biến mất ở cuối con đường rồi mới đi về hướng cái cây đó. Sau khi trở về gốc cây thông, tôi ngồi dựa bên cạnh đống đá rồi nghĩ lại mọi chuyện một lần... Mặc dù trong lúc này có nhiều
sự thật
thật thật giả giả, nhưng có một điều có thể khẳng định đó là tà trận phong thủy này nhất định cần mạng người để lấp vào mắt trận. Nhưng rốt cuộc mục tiêu của tà trận này là ai? Là mấy người chú Lê và chú họ... Hay là Ngô Vũ, con cháu nhà họ Ngô? Hoặc chẳng có ai trong số bọn họ mà mục tiêu của tà trận này ngay từ đầu đã là tôi! Mặc kệ thế nào nhưng hiện giờ tôi chỉ có một mình, nếu như ta trận nhắm vào tôi, vậy bây giờ chính là thời cơ tốt nhất.
Tôi nhìn xung quanh một lượt và thấy mọi thứ vô cùng yên tĩnh, đến cả một tiếng côn trùng cũng chẳng có. Hiện giờ đã vào đầu hè, là mùa mà cỏ cây tươi tốt, ong bay bướm lượn, tại sao lại không nghe được bất kỳ tiếng côn trùng kêu nào?
Nghĩ đến đây tôi lập tức đứng lên rồi hét to với đống đá:
Lão già khốn khiếp Hoàng Cẩn Thần! Ông mày đang ở đây này, mau ra đây đi!


Nhưng tôi hỗ to vài tiếng mà xung quanh vẫn không có gì thay đổi, dường như nó đã quên mất tôi rồi... Trong lòng tôi thầm thấy không ổn, chẳng lẽ mấy người chú Lê mới là mục tiêu của trận phong thủy này? Nghĩ lại cũng thấy hợp lý, Hoàng Cẩn Thần không phải cũng nằm lại nơi này vào mười mấy năm trước sao? Chắc tà trận này rất thích mệnh cách của những đại sư huyền học.

Tiếc là tôi không hiểu nhiều về huyền học, còn chẳng được tính là một nửa đệ tử nhập môn, nên căn bản không biết phá giải thể cục khó khăn trước mặt bằng cách nào. Nghĩ đi nghĩ lại chỉ còn một cách ngốc nghếch nhất, đó là thu hút tà ma trong trận đến chỗ tôi để giúp chú Lê tạm thời thoát nạn... Bởi vì bọn họ cứu tôi thì dễ mà tôi cứu bọn họ lại khó như lên trời!

Tôi không có nhiều kỹ năng nhưng lại rất lành nghề khi thu hút tà ma, thế là tôi dùng con dao nhỏ đánh dấu đường lúc nãy vạch nhẹ vào lòng bàn tay một cái, trong nháy mắt máu đã chảy ra. Tôi biết ở đây không có gì dễ dàng thu hút tà ma hơn so với mùi máu tanh, chú Lê và chú họ đều là cao nhân bên trong cao nhận, bọn họ tự nhiên sẽ không để mình lộ sơ hở nghiêm trọng như vậy, cho nên tà ma trong trận này chỉ cần ngửi thấy mùi máu thì tất nhiên sẽ bị tối thu hút đến.

Chờ một lát là máu của tôi đã thấm vào một bãi cát nhỏ trên mặt đất, trong lúc tôi đang cau mày suy nghĩ có nên cầm máu cho mình hay không, bỗng nhiên cảm thấy gáy mình có từng cơn ớn lạnh cứ như có vật gì đó đang thổi khí lạnh vào?

Tôi biết lúc này không thể quay đầu nếu không nhất định sẽ bị thứ quỷ quái đó làm giật mình, mấy thứ này luôn có vài kiểu dọa người quen thuộc đó... Sau khi cảm thấy phía sau có cái gì đó, tôi không chút hoang mang rút Kim Cương Xử ra rồi mới quay lại nhìn vật đang liên tục thổi hơi lạnh vào tối. Không nhìn thì không sao nhưng vừa nhìn đúng là hơi vượt quá dự tính của tôi!

Chỉ thấy có một đứa bé toàn thân tím xanh đang trôi nổi ở giữa không trung và liên tục thổi âm khí về phía tối... Nó thấy tôi đột nhiên quay đầu lại cũng giật nảy cả mình, vụt một cái vọt xa hơn vài mét, sau đó lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tối.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.