• 3,971

Chương 1860: Niềm vui ngoài ý muốn


Mọi chuyện bình thường chính là như vậy, chỉ cần bước qua được chướng ngại tâm lý của mình thì mặc dù có những chuyện trước đâ8y không muốn đi làm nhưng đến cuối cùng sẽ càng làm càng thuận tay.

Chờ đến khi tôi hồi phục tinh thần, thì những anh3 linh xung quanh đều bị đánh tan thành mây khói, cái Kim Cương Xử trong tay tôi hơi có dòng khí đen mờ nhạt bốc lên, đồng thờ9i có cảm giác nó nặng hơn vài lần so với trước. Tôi biết đây là biểu hiện của nghiệp chướng tăng lên, nhưng từ trước đến giờ 6tôi không hề hối hận với những chuyện mình đã làm...
Cầm đầu số lệ quỷ này đương nhiên là Hoàng Cần Thần lúc trước đã giả vờ làm người tốt, trước đó ông ta vẫn luôn quay lưng khi nói chuyện, nhưng lần này lại đường hoàng nhìn tôi.. Tôi lập tức hiểu ra tại sao lần trước ống ta không chịu đối mặt nói chuyện, đó là vì ánh mắt của ông ta... Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ánh mắt ác độc như thế, loại ác độc này căn bản không thể nào ngụy trang được, chỉ cần nhìn một cái sẽ không thể tin tưởng những gì ông ta đã nói trước đó.
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Hoàng Cẩn Thần rồi lạnh lùng nói:
Hoàng đại sư, tôi phải trao cho ngài tượng vàng của nam diễn viên xuất sắc nhất đấy.
Trong mắt Hoàng Cẩn Thần lóe lên ánh sáng rồi lạnh lùng mở miệng:
Tao không ngờ được người ở lại trong mắt trận cuối cùng lại là mày...
Tôi nghe ra ý trong lời nói của ông ta, chẳng lẽ chú họ và chú Lê đã thoát được rồi sao? Nghĩ đến đây tôi nhẹ cả người và hỏi lại:
Làm sao? Cấp bậc của tao quá thấp nên không lọt mắt à?

Kim Cương Xử không biết nặng hơn bao nhiêu lần so với con dao th5ép nhỏ, cho nên cầm thứ này giết quỷ cũng là việc rất tốn sức... Hơn nữa trước đó tôi bị bọn quỷ nhỏ cắn vài cái vào đùi nên bây giờ đành tập tễnh đi đến trước đống đá lớn rồi từ từ ngồi xuống nghỉ ngơi, bởi vì trời mới biết sắp tới sẽ gặp thứ gì nữa?
Vậy mà tôi vừa ngồi chưa được một lúc, vẫn còn chưa hít thở bình thường trở lại thì đã nghe thấy cách đó không xa có tiếng
leng keng
của xích sắt kéo lê trên đất. Tôi nghe xong lập tức cảm thấy nặng nề vì biết chính chủ đã tới...
Nhưng Hoàng Cần Thần lại đắc ý bảo:
Mấy người đó có chạy hay không không quan trọng, chúng tao có mày là đủ rồi...

Từ lời nói của Hoàng Cẩn Thần không khó để nhận ra, mấy người chú Lê đã trốn thoát, bọn họ chắc đang ở ngoài trận nghĩ biện pháp cứu tôi, dù sao vẫn tốt hơn nhiều so với tất cả bị vây ở trong trận, thế là tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều và đổi giọng mỉa mai Hoàng Cần Thần:
Hoàng đại sự, khi mày còn sống cũng được coi là đại sư của huyện môn và được mọi người tôn kính, tại sao sau khi chết lại biến thành ti tiện âm độc thế này?

Không còn cách nào, tôi đành kéo thân thể vừa đau vừa mệt đứng dậy, sau đó nắm chặt Kim Cương Xử và nhìn về phía âm thanh truyền đến.

Soạt... Soạt...
Theo âm thanh tiến đến gần, tôi nhìn thấy mười bóng đen bị một sợi dây xích nối liền đang từ từ đi về phía tôi. Những bóng đen này có sát khí cái sau nhiều hơn cái trước, chưa nói đến bọn chúng tụ tập một chỗ với nhau mà chỉ cần kéo đại một đứa ra thôi thì tôi đã không phải là đối thủ rồi. Nhưng bây giờ tôi không thể không một mình đổi mặt bọn chúng, hy vọng tôi có thể tranh thủ cho mấy người chú họ càng nhiều thời gian phá trận.
Hoàng Cẩn Thần chẳng thèm để ý mà đáp:
Trong lòng mỗi người đều có tà niệm, lúc còn sống do chịu sự giáo dục mà mọi người đã giam cầm nó xuống dưới lễ giáo liêm sỉ, điều này làm cho mọi người nhìn vào đều thấy đó là một người tốt, nếu không sẽ bị coi là khác biệt. Nhưng không có nghĩa mọi người đều là người tốt, dưới một khuôn mặt được ngụy trang kỹ càng có lẽ ẩn giấu một con quỷ đến từ Địa Ngục.
Tôi gật đầu:
A, vậy ý của mày nghĩa là khi còn sống mày không phải là một người tốt mà chỉ giả vờ làm người tốt thôi đúng không?

Hoàng Cẩn Thần cười lạnh đáp lại:
Đừng giả vờ hiền lành trước mặt tao, lúc mày giết mấy quỷ anh kia đâu có tí nhân từ nương tay nào? Mày bây giờ xem thường tạo độc ác, đợi lúc mày gia nhập phe của chúng tao có khi còn ác hơn...
Tôi bật cười, nói:
Thật không biết ai cho mày tự tin, tự mình không là người tốt bèn cảm giác tất cả mọi người đều giống như thế?

Tao biết mày bây giờ không hiểu được, nhưng không cần vội, chờ đến lúc mày biến thành giống như bọn tao thì sẽ hiểu!

Không ngờ Hoàng Cần Thần lại lắc đầu trả lời:
Vừa vặn ngược lại, mày mới là niềm vui ngoài ý muốn của tao...
Vì muốn xác định mấy người chú họ đã thoát khỏi nguy hiểm, tôi cố tình thăm dò:
Tại sao lại như vậy? So với hai người chủ của tao thì tao còn chẳng được tính là một con gà về huyền học, mày lần này nhìn nhầm rồi!
Vậy mà Hoàng Cần Thần cười khẽ nói:
Trong số mấy người lên núi, hai lão già đó đúng là hơi có bản lĩnh, so với tao năm đó khó mà phân cao thấp, ngay từ đầu tao còn mừng vì lần này bắt được hai con cá lớn. Nhưng khi nhìn thấy mày... Mới phát hiện hai người đó chẳng là gì so với mày.


Mày không vây khốn được bọn họ thì cứ nói là không vậy được, đừng tìm lý do cho sự bất lực của mình!
Tôi cố tình kích thích ông ta.
Tôi thấy Hoàng Cẩn Thần dường như muốn ra tay bèn vội vàng bảo:
Chờ một chút, tạo đã là cá nằm trên thớt, mày không thể để tao chết rõ ràng được sao? Có chuyện gì xảy ra với mảnh rừng ở dưới vách núi kia hả? Những thay khô trong rừng là người nào?


Hoàng Cẩn Thần nghe hỏi xong lập tức cười dữ tợn:
Bọn chúng... là phân bón mà thôi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.