• 3,221

Chương 1865: Tự nguyện hiến tế


Không ngờ đúng lúc này tôi đột nhiên cảm giác có người nhét thứ gì đó vào tay mình, cảm giác lành lạnh như một miếng kim loại. Lúc đó trên mặt tôi8 không có biểu hiện gì nhưng trong lòng lại vô cùng khiếp sợ, bởi vì tôi biết người nhét đồ vật vào tay tôi chắc chắn là Ngô Vũ!

Từ đầu đ3ến cuối trên mặt tôi không biểu hiện gì nên không ai nhận ra trong lòng tôi đang run rẩy, mặc dù trước đó tôi rất thất vọng đối với Ngô Vũ, nhưng9 vẫn có thể hiểu cách làm của anh ta. Bởi vì khi một người vừa ra đời đã phải gánh vác sứ mạng để sống, vậy anh ta cũng sẽ vì sứ mạng này mà làm 6ra chuyện khác người cũng là hợp tình hợp lý... Mặc dù sứ mạng này là uy hiếp trí mạng đối với người khác.

Sau đó tôi bị mấy thôn dân áp 5giải lên xe ngắm cảnh, lần này lái xe không phải Ngô Vũ mà đổi thành một khuôn mặt xa lạ tôi không quen biết. Nhưng nghĩ lại thì thật ra mấy ngày qua chúng tôi chỉ gặp vài người cố định và chưa từng gặp các thôn dân khác.
Điều này không khó tưởng tượng, những người để chúng tôi nhìn thấy và tiếp xúc đều có kịch bản và lời thoại riêng, còn những thôn dân khác không đến lúc cuối cùng sẽ không xuất hiện.
Hơn nữa tất cả mấy người này đều trông rất hung dữ, bảo sao Ngô Triệu Hải không để họ tiếp xúc với chúng tôi, ánh mắt họ nhìn tôi bây giờ như muốn ăn tươi nuốt sống vậy... Trước khi lên đường, Ngô Triệu Hải bàn giao vài câu với gã thôn dân dẫn đầu, hắn nghe xong gật đầu đáp:
Yên tâm đi chú Hải, cháu biết phải làm thế nào.

Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời và phát hiện mặt trời sắp lặn về hướng Tây, trong lòng tôi suy nghĩ làm thế nào mới xem là tự nguyện hiến tế? Dù sao chắc chắn là tôi không hề tình nguyện... Trong lúc đang suy nghĩ lung tung, chiếc xe đã đi đến cuối con đường núi, con đường lát đá lại xuất hiện trước mặt tôi một lần nữa.
Thật ra nếu như không phải không đúng thời điểm, phong cảnh nơi này vẫn tính là khá đẹp, ánh nắng chiều rực rỡ chiếu sáng toàn bộ khe núi... Nếu chỗ này là phần mộ mà tôi tự chọn thì quá tốt, còn nếu là người khác chọn cho tôi thì chẳng hề vui tí nào.

Trước đó lúc ở trong thôn, những người trên xe đối xử với tôi khá lịch sự, nhưng không biết có phải do trời sắp tối không mà mấy người bọn họ đi đến đây bắt đầu hơi nóng nảy giục giã, có lúc thấy tôi đi chậm còn xô đẩy vài lần. Nhưng chuyện đã đến nước này thì chỉ có thể nhẫn nhịn, để xem tiếp sau đây bọn họ sẽ làm thế nào để cho tôi lập vào mắt trận! Thật ra tôi không tin việc lập vào mắt trận là cứ đưa người đến đây rồi trực tiếp làm thịt, bởi vì như vậy chẳng có kỹ thuật gì cả, hơn nữa cũng khó mà tính là người bị hiến tế đã tự nguyện.

Trong lúc tôi đang nghi ngờ, bọn họ đã áp giải tối đến trước mặt tảng đá dưới gốc thống, nhìn bộ dạng như muốn đẩy tôi lên đó. Trong nhất thời tôi bỗng cảm thấy nặng nề, chẳng lẽ bọn họ muốn ném tôi xuống sườn núi, vậy lưỡi dạo Ngô Vũ nhét cho tôi còn tác dụng quái gì nữa?

Cũng may sau khi ba chân bốn cẳng túm tôi lên thì bọn họ không thô bạo đẩy xuống cho xong việc mà rất có nghi thức treo tôi lên cái cây nửa sống nửa chết kia, tiếp theo gã cầm đầu lấy ra một con dao ngắn kiểu cổ. Tôi nhìn thấy mà giật mình, thầm nghĩ chẳng lẽ bọn họ muốn cắt cổ tôi? Thế là tôi vội vàng nói với gã trẻ tuổi đó:
Ai... Anh nói nhỏ với mấy anh em này, tuổi của mấy đứa không lớn, nhưng tuyệt đối đừng để người khác lợi dụng, các em biết giết người sẽ bị tội gì không? Là bị xử bắn đấy, mấy đứa còn trẻ như thế này mà làm thể thì không đáng!
Ai ngờ gã thôn dân trẻ tuổi kia nghe tôi nói thế lại khinh bỉ nhìn tôi rồi bảo:
Yên tâm, chúng tôi đều chưa thành niên, điều này không cần anh quan tâm!


Tôi nghe mà lòng như tro nguội, thầm nghĩ rốt cuộc đám người thôn Nhạn Lai này là loại người nào? Xem ra Trương Tiến Bảo tối hôm nay phải kết thúc tính mạng ở đây rồi! Được thôi, thích thì chiều, chờ tôi sau khi chết biến thành quỷ nhất định phải làm cho các người sống không yên! Đương lúc tôi đang suy nghĩ thì bầu trời đã hoàn toàn tối đen, tên thanh niên cầm đầu nhìn thấy thế bèn dặn những người khác bò xuống trước, còn hắn cầm con dao ngắn đi đến trước mặt tôi rồi nói:
Ông anh này, hiện giờ tôi đại diện toàn bộ mọi người trong thôn Nhạn Lai cảm ơn anh đã hy sinh, anh yên tâm, sau này cứ đến ngày lễ ngày tết hàng năm chúng tôi sẽ không thiếu đồ cúng và hương khói cho anh đâu!
Tôi biết bây giờ nói gì cũng vô ích, bèn nhìn chằm chằm vào con dao ngắn trong tay hắn và thấy nó tiến thẳng đến chỗ cổ của mình... Ai ngờ lúc con dao ngay gần trước mặt, hắn lại đột nhiên nhấc lên, tiếp đó tôi thấy cổ tay bị đau nhói hai lần, ngay lập tức có hai dòng chất lỏng ấm nóng chảy xuống...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.