Chương 1872: Cả người dơ bẩn
-
Người Tìm Xác
- Lạc Lâm Lang
- 1390 chữ
- 2022-02-11 03:44:21
Nói cũng thần kỳ, những thôn dân đó bị bùa giấy của chú họ dán lên rồi lập tức đứng yên không động đậy, không tiếp tục di chuyể8n về phía vách núi nữa...
Lúc này chú họ quay đầu nói với tôi:
Những lá bùa này chỉ có thể cố định bọn họ trong một c3anh giờ, nếu muốn cứu bọn họ..
cháu phải tranh thủ thời gian đi.
Tôi lập tức nói với Đinh Nhất và Lý Bác Nhân:
Các a9nh thả dây thừng giúp tôi, bây giờ tôi đi xuống ngay!
Ai ngờ Đinh Nhất ném luồn dây thừng trong tay cho Lý Bác Nhân:
Sức anh6 ta khỏe, một mình có thể giữ chặt dây thừng, tôi và cậu cùng xuống...
Tôi vội lắc đầu:
Không được, trước đó anh đã bị thươn5g, lúc này vừa mới hồi phục một chút thể lực mà đã đi xuống thì thật sự quá nguy hiểm
Yên tâm đi, một mình tôi xuống là có thể giải quyết được.
Kết quả Đinh Nhất sầm mặt lại:
Cậu có thể giải quyết được? Thấy khô bên dưới không phải một trăm thì cũng có tám mươi, cho dù trong tay cậu có Kim Cương Xử cũng không thể đến mức không hư hao gì
Tôi và cậu cùng xuống thì ít nhất còn có thể giúp đỡ lẫn nhau, giúp cậu canh chừng sau lưng...
Tôi thấy không lay chuyển được Đinh Nhất, cuối cùng đành đồng ý cho anh ta xuống cùng mình
Thật ra tôi cũng biết một mình tôi đối phó với đám thấy khô bên dưới đúng là hơi quá sức thật, nhưng dù gì đây cũng là do tôi tự lựa chọn, tôi không muốn kéo cả Đinh Nhất vào.
Còn may chỉ số thông minh của những thấy khô đó không cao, không biết đạo lý chặn đường vây bắt mà vẫn cứ liều mạng đuổi theo phía sau tôi..
Vì vậy tôi chơi đuổi bắt vòng quanh trong rừng với sáu, bảy cái thấy khô, chờ Đinh Nhất thoát thân rồi tới cứu tôi.
Nhưng phía Đinh Nhất cũng chẳng thoải mái chút nào, Kim Cương Xứ không thể phát huy uy lực ở trong tay anh ta, anh ta cũng chỉ có thể một tay đao một tay chùy chém lung tung
Nhưng tôi nhanh chóng phát hiện, Kim Cương Xử nằm trong tay Đinh Nhất chỉ giống như vũ khí bình thường không có gì khác biệt, chẳng có một chút xíu uy phong vừa rồi
Tôi biết còn tiếp tục như vậy, Đinh Nhất sẽ gồng gánh không nổi, vì thế tôi đành phải cam chịu hít sâu, sau đó lại nhảy xuống mặt đất.
Kết quả tôi mới vừa nhảy xuống mặt đất, mấy cái thấy khô vây quanh Đinh Nhật lập tức quay đầu nhào về hướng tôi, nhưng lúc này tay của tôi không có vũ khí gì cả, vì thế tôi đành phải xoay người bỏ chạy theo bản năng
Anh ta thấy tôi thật sự mệt không chịu được nữa, bèn túm tôi đi đến dưới một gốc cây to và hét:
Đưa Kim Cương Xử cho tôi, cậu lên trên đợi trước!
Nói xong anh ta đột nhiên để lấy eo tối và đẩy lên trên cái cây kia, còn anh ta cảm Kim Cương Xử quay lại với đám xác chết..
Tôi ngồi trên cây nghỉ ngơi trong chốc lát, thể lực khôi phục được ít nhiều
Muốn giết liên tục trong hai tiếng đồng hồ, với sức chịu đựng và thể lực của tôi thì đúng là một khảo nghiệm cực lớn.
Lúc qua được một nửa thời gian, cả người tôi đã mệt rã rời, vừa hơi không chú ý đã để cho một thây khô cào mạnh lên trên vai, tôi lập tức đau đến nỗi muốn chảy cả nước mắt, Kim Cương Xử trong tay suýt nữa rơi tuột xuống đất,
Còn may Đinh Nhất ở phía sau cứu kịp, một chân anh ta đá văng cái thấy khó cho tôi bị thương, sau đó kéo tôi tránh thoát móng vuốt của một cái khác
Tôi gật đầu với anh ta:
Được, anh cũng cẩn thận đấy.
Cũng không biết có phải bởi vì mùi máu của những người nhảy vực tác động hay không, mà những thây khô bị
trồng
vào đất kia lúc này đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch
Nếu không phải chúng tôi sớm được biết cảnh tượng thấy khô đầy đất này, chỉ e sẽ bị một đám thấy khó dữ tợn đáng sợ trước mắt này dọa giật nảy.
Bởi vì Đinh Nhất không có pháp khí, nên cũng chỉ có thể sử dụng dao cắt đứt đầu của những thây khô, dù cũng có thể đạt được mục đích là giết chết chúng, nhưng mà hơi tốn thời gian và công sức, bởi vậy hơi chậm hơn so với tốc độ của tôi.
Chờ đến khi hai chúng tôi giết đến mảnh đất giữa rừng rậm, tất cả thấy khô trong rừng hầu như đều đã bỏ ra khỏi đất, vậy hai người chúng tôi ở giữa..
Trong lúc nhất thời số lượng thấy khô nhiều đến mức làm tôi sắp đánh không xuể.
Lần trước vào rừng, mặc dù cũng có Đinh Nhất, nhưng anh ta luôn hôn mê bất tỉnh, cho nên tôi khó tránh khỏi hơi hoảng hốt khi đối phó với mấy thứ này, nhưng lúc này lại hoàn toàn khác, bởi vì tôi biết Đinh Nhất ở ngay phía sau, tôi chỉ cần giải quyết những thây khổ đằng trước mà không cần lo lắng phía sau lưng.
Một canh giờ theo như lời chủ họ đổi thành thời gian bình thường là hai tiếng đồng hồ
Trước khi vào rừng, tôi còn cảm thấy hai tiếng rất dư dả, nhưng thật sự giết thấy khô rồi mới biết được, đây tuyệt đối là một việc tốn nhiều sức
Khi hai người chúng tôi thuận lợi xuống bên dưới vách đá, nhìn thấy xác chết của những người dân nhảy xuống trước đó nằm rải rác ngang dọc đẩy đất, hoàn cảnh đáng sợ khỏi phải bàn..
Tôi cũng không kịp bước đến kiểm tra thử trong số bọn họ có ai còn sống sót hay không, mà nắm Kim Cương Xử đi vào trong rừng
Lúc này, Đinh Nhất vẫn luôn đi theo phía sau đột nhiên giữ chặt tối lại và nói với giọng nặng nề:
Mặc dù động tác của những thây khô đó chậm chạp, nhưng lại có sức lực vô cùng lớn, cho nên cậu đừng ỷ vào việc có Kim Cương Xử mà khinh thường! Sau khi đi vào phải cẩn thận một chút, tôi sẽ luôn che chắn sau lưng cậu...
Lần này không phải chúng tôi tới thăm hỏi, cho nên tất nhiên không cần chào hỏi qua lại với thấy khô
Bởi vậy tôi và Đinh Nhất thừa dịp bọn chúng còn chưa hoàn toàn bò ra khỏi mặt đất mà ra tay luôn
Dĩ nhiên là tôi dùng hết uy lực của Kim Cương Xử, chỉ cần đâm trúng thân xác của bọn chúng, là những thây khô trông giống mình đồng da sắt thoạt nhìn không gì phả nổi đó đều sẽ héo rút biến dạng, cho đến khi biến thành một đống mục nát ghê tởm
Anh ta thấy phía tôi đang bị mấy cái thấy khô đuổi theo điên cuồng, đành phải nhích gần từng chút về phía tôi, sau đó gào to:
Tiến Bảo, đón lẩy!
Trong tình huống không để chuẩn bị tâm lý, tôi giơ tay đón lấy Kim Cương Xử, còn may giữa hai chúng tôi vẫn có sự ăn ý, mới không để Kim Cương Xử rơi thẳng xuống đất.
Sau khi pháp khí trở lại tay tôi một lần nữa, tôi lập tức chĩa thẳng vào thây khô đuổi sát theo sau mình, tên kia chưa kịp hừ một tiếng đã héo rút hư thối
Nhưng không chờ cho tôi thở dốc, thấy khô phía sau đã nhào tới...
Đến cuối cùng tôi đã mệt phờ ra, cơ bản là không rảnh lo đến mấy chỗ bị thấy khô cáo trên người, chỉ có thể tiêu diệt cho sạch sẽ những con quái vật đáng lẽ phải sớm hóa thành tro bụi một cách máy móc,
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.