Chương 196: Chiêu tài tỉnh lại
-
Người Tìm Xác
- Lạc Lâm Lang
- 1355 chữ
- 2021-12-31 04:59:19
Lúc đó tôi và Trường Lâm đều có bạn gái, nhưng vì sợ bị họ phát hiện, nên tôi đành phải xa lánh bạn gái của Trường Lâm, chia tay cô ấy. Đồng thời cũng coi như mình đã chết, không chủ động liên lạc với bạn gái nữa.
Tôi lại dốt đặc cán mai về phát triển phần mềm, nên để thay thế Trường Lâm, tôi phải học lại từ đầu, cũng may là mấy năm nay không hại công ty phá sản.
Cha tôi hai năm trước qua đời, di nguyện của ông ấy là muốn tìm lại thi thể của em trai, để nó có thể nhập thổ vi an. Nhưng tôi không rõ chuyện xảy ra năm đó, vì sao Trường Lâm lại không ở đó chờ…
Hoắc Trường Tùng nói đến đây thì ôm đầu khóc như một đứa trẻ. Tôi chậm rãi vỗ vai anh ta, khẽ nói:
Năm đó sau khi dùng hết đồ ăn, nhưng vẫn không thấy anh đâu, anh ấy tưởng anh sẽ không quay lại nữa, nên tự mạo hiểm xuống núi. Kết quả là… bị rơi xuống núi, mất nhiệt mà chết. Còn sau khi anh quay lại không tìm được anh ấy, có thể là do sau đó có tuyết lở, che lấp thi thể của em trai anh.
Hoắc Trường Tùng đau khổ đập đầu mình:
Đều tại tôi, nếu lúc đó tôi không bỏ nó lại, nếu như lúc đó tôi dẫn nó xuống núi cùng, thì bây giờ có khi nó vẫn còn sống…
Nếu thật sự làm vậy, có thể cả hai sẽ cùng gặp nạn…
Tôi thẳng thắn nói.
Hoắc Trường Tùng cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu nhìn tôi, áy náy nói:
Thật ra tôi phá ống dưỡng khí không phải để giết cậu, tôi chỉ muốn cậu bỏ cuộc, không ngờ đến cậu lại có dị năng này! Điều đó khiến tôi sợ thân phận của mình sẽ bại lộ… Xin lỗi, chuyến này đã khiến cậu gặp nạn!
Tôi cười nói:
Không sao, chỉ cần anh về quyết toán đầy đủ cho tôi là được…
Sau khi nói chuyện với Hoắc Trường Tùng xong, tôi cũng thấy thoải mái hơn, rốt cuộc chẳng cần phải vì được anh ta cứu, nên áy náy khi không nói bí mật của anh ta rồi! Sau khi trở lại lều vải, tôi nói rõ từ đầu đến cuối cho chú Lê và Đinh Nhất hay, họ đều hoảng hốt vô cùng, không ngờ chuyện lại trở nên như vậy.
Hôm sau quay về Lhasa, Hoắc Trường Tùng gửi tiền vào tài khoản của chú Lê, vì còn phải xử lý hậu sự cho em trai, nên anh ta không về cùng chúng tôi được.
Ngồi trên máy bay về Bắc Kinh, tôi an tâm hơn nhiều, ít ra cũng không cần phải hít bình dưỡng khí để sống nữa. Nhưng nghe nói nếu có thời gian, thì nên ngồi xe lửa đến Tây Tạng, vì như vậy có thể từ từ thích ứng với sự chênh lệch độ cao, không giống như đi máy bay, vèo một cái là đã bay tuốt lên trên.
Vừa ra khỏi sân bay, cơn gió nhẹ thổi lướt qua mặt, lần đầu tiên tôi cảm thấy sương mù buổi sớm mai lại thân thiết mê hoặc như vậy, rốt cuộc cũng có thể hít thở bình thường rồi!
Tôi cũng không vội trở về căn nhà trống trơn, nên đón xe đến bệnh viện. Không biết dạo này Chiêu Tài thế nào rồi? Mấy ngày trước ở trên núi không có tín hiệu điện thoại, chắc chị hộ lý đã gọi cho tôi rất nhiều.
Vừa đẩy cửa phòng bệnh, tôi đã nghe được giọng nói quen thuộc đang thao thao nói:
Bác sĩ Triệu, cảm ơn anh nhiều lắm, may mà khoảng thời gian này có anh và chị hộ lý chăm sóc. Cái thằng nhóc Trương Tiến Bảo kia không biết đã chết ở chỗ nào rồi! Tôi tỉnh dậy được mấy ngày rồi mà chưa thấy nó đến thăm một lần, chị hộ lý còn nói nó rất quan tâm tôi nữa chứ!
Lúc này đến lượt giọng chị hộ lý cười ha hả:
Vậy em đúng là trách oan Tiến Bảo rồi, tuy cậu ấy bận việc, luôn luôn đi công tác, nhưng lần nào về cũng đều đến thăm em trước. Nếu em không tin thì có thể hỏi bác sĩ Triệu, có phải em trai em thường xuyên đến đây không?
Bác sĩ Triệu gật đầu nói:
Ừ, tôi có thể làm chứng, em trai cô rất quan tâm tới cô, cậu ấy đúng là không tiếc tiền cho người thân bị bệnh!
Nghe đến đó, tôi thật sự không thể tin được đây là sự thật, chị Chiêu Tài của mình đã tỉnh lại! Để chứng minh đây không phải giấc mộng, tôi nhéo mình thật mạnh, vì dùng hơi quá sức nên tôi đau đến kêu lên.
Lúc đẩy cửa đi vào, Trương Chiêu Tài đang cố gắng phóng điện với bác sĩ Triệu, chị ấy nhìn thấy tôi thì vui mừng, sau đó là vờ tức giận nói:
Mày biết chị tỉnh dậy mấy ngày rồi không? Gọi điện thoại thì không liên lạc được! Nếu không có bác sĩ Triệu và chị hộ lý, chị có chết mày cũng không biết!
Tôi cũng làm mặt lạnh nói:
Xí! Vừa tỉnh lại đã nói điềm xấu, chết cái gì mà chết! Chị có biết em phải bỏ ra bao nhiêu tiền để chữa trị cho chị không? Chị mà chết, em sẽ đến điện Diêm Vương cướp về! Không thì tiền của ông đây thành mất trắng à!
Chị hộ lý và bác sĩ Triệu nhìn hai chị em chúng tôi đối thoại, không nhịn được nụ cười. Sau đó bác sĩ Triệu nói tình hình hiện tại của Chiêu Tài, mặc dù người đã tỉnh lại, nhưng cơ thể chị ấy còn cần thêm một thời gian để khôi phục hoàn toàn.
Dù sao cũng nằm trên giường lâu như vậy, bây giờ có thể tỉnh lại đã là quá may mắn rồi, cho nên không thể nóng vội mà phải từ từ, chờ mấy ngày nữa bác sĩ Triệu sẽ bắt đầu để chị ấy làm vật lý trị liệu.
Vì vừa xuống máy bay, nên chưa kịp mua thứ gì, Chiêu Tài thấy tôi đến tay không, thì chọc tức nói:
Mày nhìn mày đi, đến thăm người bệnh hoa quả cũng không mua, không mong chị tỉnh lại đúng không?
Tôi nhìn chị ấy, sau đó bỏ ra cửa. Chị hộ lý vội đuổi theo, tưởng tôi giận thật nên kéo lại:
Tiến Bảo, em đừng giận nhé? Chị em vừa tỉnh, em tức cô ấy làm gì!
Tôi thở dài, sau đó cười nói với chị ấy:
Chị à, em không tức, hai đứa em từ bé đến giờ toàn nói chuyện kiểu đó, đã quen rồi, người ngoài không biết lại cho rằng đang cãi nhau ấy! Em đi ra ngoài mua trái cây, dù sao lâu rồi chị ấy cũng chưa ăn!
Lúc này chị hộ lý mới yên tâm nói:
Không giận thì tốt rồi, bây giờ hầu như nhà nào cũng là con một, có thể có anh chị em như hai người rất ít! Đúng rồi, bác sĩ Triệu nói Chiêu Tài mới tỉnh lại mấy hôm, không được ăn hoa quả lạnh, cậu đi mua táo hay nho gì đó là được, chờ khẩu vị của cô ấy từ từ tốt lên thì ăn cái khác!
Tôi đồng ý rồi đi ra cửa bệnh viện… Tôi cố ý vẫy taxi đến một siêu thị lớn, bình thường mấy cửa hàng bán trái cây bên ngoài bệnh viện không nói đến đắt, đa phần là không ngon, chỉ được cái hình thức thôi.
Từ bé Chiêu Tài đã khôn mồm, mua cái gì không ăn được thì sẽ bị chị ấy mắng, không bằng tôi đi xa một chút, mua đồ chị thích ăn! Mặc dù biết chị thèm, nhưng cũng chỉ có thể mua một ít, sau này khỏe lên, muốn ăn gì mà không được chứ?