Chương 282: Di hài trong giếng
-
Người Tìm Xác
- Lạc Lâm Lang
- 1280 chữ
- 2022-02-04 05:58:13
Tất cả ký ức của Ngưu Đắc Vượng đều dừng lại ở đây. Tôi đưa tay lấy món đồ chơi của Ngưu Lỗi ở trong rương ra, sau đó đưa mắt nhìn chú, ý bảo rời khỏi đây được rồi.
Trở lại nhà chú, tôi kể lại chuyện mình cảm nhận được trong kí ức của Ngưu Đắc Vương. Chú tôi trầm mặc một lúc lâu, chuyện không khác chú nghĩ là mấy. Quả nhiên Ngưu Đắc Vượng bị người khác hại chết.
Nhưng bây giờ có một vấn đề, đó chính là tôi không biết thi thể của Ngưu Đắc Vượng đang ở đâu. Tuy là sau khi cảm nhận được kí ức, biết được ai hại chết anh, nhưng không tìm được thi thể thì không thể lập án được.
Sau đó tôi bàn bạc với chú, cảm thấy Hách Ái Quốc và Đổng Tiểu Hoa không thể đưa thi thể Ngưu Đắc Vượng đi quá xa, chắc là chỉ ở quanh thôn thôi. Thế là chú quyết định cùng tôi đi loanh quanh trong thôn Cảnh Trang, hy vọng có thể thu hoạch được gì.
Thôn Cảnh Trang là một thôn giàu có, mỗi nhà trong thôn đều có xưởng sản xuất linh kiện xe máy nhỏ, nhưng đáng tiếc là càng giàu có càng dễ xảy ra thói cờ bạc. Giống như Hách Ái Quốc kia, nếu như không dính vào cờ bạc, cũng không đến nỗi 40 tuổi mà vẫn không nuôi nổi vợ.
Tôi với chú đi lại trong thôn, nhưng không thấy chỗ nào khả nghi. Sau đó chú tôi đi tới chỗ bạn bè trong thôn để hỏi thăm, nghe họ nói mấy ngày nay Hách Ái Quốc đều ở nhà đánh bạc. Người trong thôn thích chơi bài hai cây đều sẽ đến đó. Chú tôi nghe thấy nghĩ đây là cơ hội tốt, có thể không cần làm Hách Ái Quốc phát hiện mà có thể vào xem nhà gã… Đêm đó, tôi với chú tôi đi đến sân nhà Hách Ái Quốc, quả nhiên trong nhà hắn có ba bàn mạt chược, còn có một bàn ghi cược. Nhìn vào nhà thấy rất náo nhiệt, căn bản là không có ai chú ý đến hai chúng tôi không phải người trong thôn. Chúng tôi tìm trong ngoài nhà Hách Ái Quốc hết một lượt, tôi chắc chắn thi thể của Ngưu Đắc Vượng không ở trong nhà Hách Ái Quốc, nhất định là gã đã giấu ở một nơi khác.
Ra khỏi nhà Hách Ái Quốc, hai chúng tôi đi quanh thôn... Chú tôi vừa đi vừa nói:
Mấy năm trước trong thôn vừa tối, vừa không có hoạt động giải trí gì, cho nên mọi nhà đều đi ngủ sớm, nhưng cháu nhìn đi, giờ đừng nói là đi ngủ sớm, 12 giờ mà tắt điện là chuyện không thể nào.
Chúng tôi đi đến trước một khu đất, ở đây tối hơn trong làng khá nhiều… Nhà ở đây thưa thớt, có vài mảnh ruộng được nhận thầu.
Nếu đi chôn xác người thì... ở đây rất thích hợp...
Chú tôi chậm rãi nói.
Nghe chú nói vậy, tôi không nhịn được rùng mình một cái, vì vậy tôi vội nói:
Chú ơi, tối thế này rồi, chú đừng dọa cháu.
Chú thấy tôi sợ thì cười lớn nói:
Không phải chứ? Bây giờ cháu lại còn biết sợ ma à? Nếu thế thì nên sớm đổi nghề đi.
Tôi nghe vậy, không phục nói:
Sợ ma và tìm xác không mâu thuẫn đâu.
Chú lắc đầu liếc mắt nhìn tôi, sau đó chắp tay sau lưng đi về phía trước... Tôi chầm chậm đuổi theo sau nói:
Chờ cháu với, cháu gan bé, có thể lúc quan trọng sẽ sợ hãi đó.
Chú bị làm phiền, xua tay nói:
Được rồi, giải thích thêm chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi, nhát gan thì nhát gan, cũng không mất mặt gì. Nhát gan sẽ biết né nguy hiểm, điều này cũng là chuyện tốt.
Tôi vừa định tìm lại chút thể diện cho mình, thì đột nhiên đầu óc choáng váng, gần đây có thi thể... Tuy còn cách một quãng xa, tôi cũng có thể cảm nhận được hồn vương vấn ở đó, nhưng có thể khẳng định là có thi thể gần đây.
Chú thấy tôi đứng im một lúc lâu, thắc mắc hỏi:
Làm sao vậy? Cháu phát hiện gì à?
Tôi gật đầu, sau đó khẽ hỏi:
Gần đây có nghĩa địa không ạ?
Chú lắc đầu:
Thôn không có nghĩa địa bên phía này, trước đây mỗi nhà đều có chôn phần mộ tổ tiên, nhưng đều dời đến khu quy hoạch rồi, không thể còn mộ của ai nữa đâu.
Vậy thì đúng rồi, chúng ta cùng đi tiếp... cháu đoán Ngưu Đắc Vượng ở gần đây.
Tôi nói xong thì bước nhanh về trước.
Khi chúng tôi đi vòng qua gốc cây ngô đồng, một nửa hàng gạch đỏ xuất hiện. Tôi liền hỏi chú:
Đây là nơi nào vậy ạ?
Trước đây nó là một cái giếng lớn để đựng nước tưới, nhưng đã không còn nước, chắc là miệng giếng đã bỏ hoang.
Chú tôi nói.
Tôi nghe vậy, bèn từ từ đi đến miệng giếng cũ, một ít kí ức của Ngưu Đức Vượng hiện ra trong đầu…
Ngưu Đắc Vượng ở trong giếng này...
Tôi thong thả nói.
Chú cũng giật mình:
Ở dưới này ư? Cháu chắc chứ?
Tôi gật đầu nói:
Chắc chắn, anh ta mặc áo T-shirt màu đỏ tím, quần màu xám, bị ném xuống đây...
Sau khi tôi và chú về nhà, gọi Tống Mạn vào nhà nói chuyện ngay trong đêm. Chú tôi cùng chị ấy nói chuyện bí mật một lúc lâu... Ngày hôm sau, tôi nghe tin Tống Mạn đi Cục công an báo án, nói chồng mình là Ngưu Đắc Vượng đêm qua báo mộng, nói là Hách Ái Quốc và Đổng Tiểu Hoa ở thôn Cảnh Trang hại chết mình.
Mới đầu, Cục công an không ai tin lời chị ấy nói, Tống Mạn nói có đầu có đuôi, còn bảo có thể đưa cảnh sát đi tìm thi thể, cuối cùng cảnh sát bị chị ấy thuyết phục nên đồng ý điều tra Hách Ái Quốc và Đồng Tiểu Hoa trước.
Cảnh sát vào thôn tìm hai người này, Hách Ái Quốc thấy có cảnh sát đến tìm mình thì vẫn rất bình tĩnh, nhưng Đổng Tiểu Hoa thì không được như vậy. Vừa nhìn thấy cảnh sát thì gã đã bỏ chạy, đơn giản vì gã là kẻ chuyên trộm vặt, móc túi, chẳng ai nghĩ mình sẽ dính việc giết người cướp của cả.
Qua lời khai và thú tội của Đổng Tiểu Hoa, cảnh sát nhanh chóng tìm được địa điểm họ vứt xác, giống với nơi Tống mạn nói, chính là cái giếng bỏ hoang trong thôn Cảnh Trang.
Đây là miệng giếng cạn, lúc trước sâu 15 mét, sau vì người trong thôn vứt rác vào đó, nên dần dần chỉ còn sâu 8 mét. Lực lượng cảnh sát đã tốn rất nhiều công sức mới tìm được một bộ hài cốt của đàn ông trong đống rác rưởi phía dưới.
Quần áo trên người và đặc điểm về chân của di cốt giống với đặc điểm của Ngưu Đắc Vượng - kẻ đã từng gãy chân và phải phẫu thuật nẹp xương chân. Trong bộ hài cốt cũng tìm được đinh nẹp xương chân, nên cảnh sát xác định đây chính là Ngưu Đắc Vượng. Đương nhiên, cảnh sát còn muốn kiểm tra ADN để so sánh, bởi vì con trai Ngưu Đắc Vượng đã mất tích nên cảnh sát chỉ có thể tìm bố mẹ anh ta.