• 3,970

Chương 306: Đồng bọn


Sau khi thành niên, tuy Đa Cát vẫn đi du mục kiếm sống, nhưng tiền bán dê bò của anh sẽ dùng để mua đủ loại dao Tây Tạng... Như vậy có thể thấy Đa Cát cũng là một người rất thuần túy, dù sao bây giờ rất hiếm người tập trung theo đuổi một việc như thế.

Khi anh và Thứ Nhân đi đến chợ đông trùng hạ thảo ở Lhasa, phát hiện giá hàng ở đây rất cao, biết là không kiếm được tiền thì không nói, nhưng với giá thu vào như vậy, rất khó để bù vốn.

Kết quả khi hai người đang đi quanh chợ thì đột nhiên gặp một người tộc Hán, gã hỏi họ có đông trùng hạ thảo không. Thứ Nhân trả lời người kia:
Chúng tôi cũng đến để thu mua đông trùng hạ thảo.


Gã người Hán kia nghe thế thì nhiệt tình giới thiệu mình cũng vậy...

Gã người Hán giới thiệu mình là Tào Khiêm, đầu tiên, gã nhiệt tình chỉ cho Đa Cát và Thứ Nhân giá thị trường, còn cổ vũ họ mua đông trùng hạ thảo ở khu tộc Tạng, sau khi thu về xong gã sẽ phụ trách tiêu thụ ra ngoài.

Thật ra lúc đầu họ định đến khu Nagqu Tây Tạng, thế nhưng Tào Khiêm lại nói bây giờ đông trùng hạ thảo ở Nagqu không rẻ, sau khi mua mà lại gặp giá cả thị trường lên xuống bấp bênh, nếu không bán được còn phải bù lỗ, không bằng đến Vân Nam thu mua!

Mấy ngày ở chung, Đa Cát đã bớt cảnh giác với Tào Khiêm rồi, anh nhanh chóng tin lời gã nói, định đi cùng Thứ Nhân đến Dêqên ở Vân Nam thu mua hàng giá rẻ.

Không ngờ trước khi đi, Thứ Nhân đột nhiên bị viêm ruột thừa, cuối cùng đành từ bỏ hành trình lần này, thế là chỉ có Đa Cát và Tào Khiêm đến Vân Nam. Vừa tới Shangri-La, Tào Khiêm đã đưa Đa Cát vào một nhà dân để ở. Gã nói ngày mai sẽ dẫn anh đi thu mua đông trùng hạ thảo của một nhà buôn lớn nhất nơi đây, ở đó có rất nhiều hàng rẻ.

Ai ngờ đến đêm Tào Khiêm lại nói gã đã liên lạc với nhà buôn kia rồi, họ bảo nếu muốn xem hàng thì phải đặt cọc, vì đang cạnh tranh thị trường nên bên đối thủ thường cho người đến điều tra giá của họ. Bởi thế nên giá gốc của đông trùng hạ thảo phải được giữ kín, cho nên ai muốn mua hàng thật thì phải đặt cọc tiền trước.

Đa Cát vừa nghe muốn lấy tiền thì cảm thấy không đáng tin lắm. Thế nhưng Tào Khiêm vẫn thuyết phục anh, nói đó chỉ là làm tin thôi, lúc giao dịch xong xuôi thì sẽ trả lại.

Dù Đa Cát lo lắng, nhưng anh vẫn rất tin Tào Khiêm, thế là hôm sau đã cầm hai vạn đi gặp nhà buôn kia. Không ngờ Tào Khiêm lại dẫn Đa Cát tới một nơi rất xa, giới thiệu cho anh một người đàn ông tên Địch Triển Bằng, đồng thời bảo Đa Cát đưa cho Địch Triển Bằng hai vạn tiền mặt.

Lúc Đa Cát đưa tiền rồi muốn xem hàng, thì Tào Khiêm và Địch Triển Bằng lại mượn cớ, lúc thì bảo chìa khóa nhà kho không đem theo, lúc thì bảo chờ ba người muốn mua như Đa Cát cùng đến xem hàng.

Cứ cho là Đa Cát ngây thơ thì cũng biết chuyện này kỳ lạ! Vì thế anh dọa nếu không cho xem hàng thì trả lại tiền! Vừa nghe phải trả tiền, Địch Triển Bằng kia trở mặt ngay:
Trả tiền? Mơ à! Nếu tao mà là mày thì ngoan ngoãn ở đây chờ xem hàng rồi!


Đa Cát thẳng tính, vừa thấy kẻ này muốn lừa tiền thì tức giận nắm áo Địch Triển Bằng:
Nếu mày không trả tiền thì đi theo tao đến đồn công an!


Ngay lúc hai ngươi tranh chấp thì búa của Tào Khiêm đã đập mạnh vào đầu Đa Cát, anh ngã xuống đất bất tỉnh!

Ký ức của Đa Cát đến đây là chấm dứt, Tào Khiêm đập rất mạnh, sợ là lúc đó Đa Cát đã đi luôn rồi! Nhưng sau đó xảy ra chuyện gì, họ giấu xác của Đa Cát ở đâu?

Giờ đột nhiên Tào Khiêm lại xuất hiện một đồng bọn, nếu không tìm thấy sơ hở gì của Tào Khiêm thì có thể tìm từ Địch Triển Bằng nhỉ? Thế là Ba Tang kể lại chuyện mà chúng tôi biết cho cảnh sát, đương nhiên anh nói là mình sực nhớ ra Đa Cát từng nhắc tới một người tên Địch Triển Bằng.

Cảnh sát nhanh chóng điều tra gã Địch Triển Bằng này, phát hiện gã là một con ma cờ bạc, cũng là một loại người như Tào Khiêm, hai tên đó thường hợp tác với nhau để lừa tiền.

Vì thế cảnh sát gọi Địch Triển Bằng tới, thằng nhãi này cũng không cứng miệng như Tào Khiêm, thẩm vấn chưa được một tiếng đã khai sạch. Hóa ra mấy năm nay gã và Tào Khiêm đã hợp tác với nhau lừa được khối người, bình thường đều lấy danh nghĩa mua hàng để lừa đảo người ta.

Vì người bị lừa đều là dân ngoại tỉnh, không quen thuộc vùng này nên đa số không ai báo cảnh sát cả. Đa Cát là người ngoại tỉnh hung dữ nhất mà gã từng gặp. Lúc đầu Tào Khiêm chỉ muốn đánh ngất anh, sau đó ném đi chỗ khác là xong việc.

Không ngờ lúc chúng cùng đưa Đa Cát lên xe thì phát hiện người đã tắt thở mất rồi! Địch Triển Bằng hoảng hồn, tuy kẻ giết người là Tào Khiêm, nhưng gã cũng là đồng bọn! Nếu để cảnh sát điều tra ra, ngồi tù tám đến mười năm là thường!

Lúc gã đang sợ hãi, đột nhiên Tào Khiêm bảo gã đi trước, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng cũng đưa gã một vạn tiền công. Địch Triển Bằng cầu còn không được đây! Thế là gã cầm tiền đi luôn. Vậy nên gã cũng không biết Tào Khiêm giấu xác Đa Cát ở đâu!

Nếu Địch Triển Bằng đã khai thì cảnh sát liền đi bắt người ngay. Không ngờ gã nghe được tiếng gió đã chạy mất tăm, để cho cảnh sát vồ hụt.

Vì vụ án đã tra rõ nên cảnh sát nhanh chóng phát lệnh truy nã. Hơn nữa, Địch Triển Bằng đã khai căn phòng trước kia chúng đưa Đa Cát đến chính là chỗ Tào Khiêm thuê để đi lừa đảo, bình thường gã đều ở đó. Thế là cảnh sát nhanh chóng chạy đi bắt người...

Cũng may là lần này không vồ hụt, lúc cảnh sát chạy tới, Tào Khiêm đang vác ba lô nhảy ra cửa sau! Gã thấy cảnh sát đến thì phóng ra ngoài, cảnh sát đuổi theo liên tục, mãi đến khi chạy ra tới đường lớn.

Vì Tào Khiêm hoảng loạn nên không nhìn thấy xe trên đường, kết quả là bị xe vận tải đâm văng ra...

Chờ đến khi cảnh sát chạy đến thì tài xế đã bị dọa phát khiếp, đặt mông ngồi dưới đất:
Tôi không thấy anh ta! Anh ta chạy ra nhanh quá! Tôi không kịp nhìn...
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.