Chương 308: Xác trôi sông
-
Người Tìm Xác
- Lạc Lâm Lang
- 1341 chữ
- 2022-02-04 05:58:16
Xế chiều hôm đó, tôi và Lý Lâm Lâm cùng tới đội trinh sát hình sự phụ trách điều tra và giải quyết vụ án này. Tôi không ngờ bạn gái cũ của Bạch Kiện lại là pháp y! Một người phụ nữ tài giỏi như thế, nhất định không phải là người đơn giản.
Nhiều cảnh sát điều tra vụ án của Đa Cát đều biết tôi, lúc bọn họ thấy tôi như con chuột theo sau Lý Lâm Lâm, ai cũng ngạc nhiên. Có lẽ Lý Lâm Lâm cũng biết chúng tôi quen nhau nên cũng không giới thiệu gì, chỉ là cô ấy đi tới đâu thì dẫn tôi theo đó. Dĩ nhiên cả lúc thẩm vấn Địch Triển Bằng.
Đội trưởng Vương vừa thấy Lý Lâm Lâm đến thì tự mình thẩm vấn nạn nhân với cô. Trong lúc đó, Lý Lâm Lâm để đội trưởng Vương kể lại chi tiết những chuyện về Tào Khiêm.
Thông qua lần thẩm vấn này, chúng tôi biết thêm vài tình huống mới. Đầu tiên là Tào Khiêm còn một chị gái tên Tào Mỹ Lan, tuy rằng Tào Khiêm chơi bều lêu lỏng cả ngày, nhưng đối xử với người chị này không tệ.
Hai vợ chồng Tào Mỹ Lan làm công nhân ở một xưởng nuôi gà trong vùng núi Ni Tây Hương, tuy kiếm không được nhiều lắm, nhưng vẫn coi như tự cấp tự túc! Tào Khiêm thỉnh thoảng vẫn đi thăm chị mình.
Hai chị em mất cha mẹ từ nhỏ, Tào Mỹ Lan lại lớn hơn Tào Khiêm năm tuổi, cho nên có thể nói Tào Mỹ Lan vừa làm cha vừa làm mẹ nuôi lớn Tào Khiêm, tuy không trở thành loại người tốt lành gì, nhưng cũng coi như không dễ.
Địch Triển Bằng còn kể, Tào Khiêm có một xe điện ba bánh hiệu An Mã màu xanh lá mạ, đừng coi thường nó chạy bằng điện, mã lực rất mạnh, lần nào gã đi gặp Tào Mỹ Lan cũng lái chiếc xe này.
Có được manh mối này, đội trưởng Vương lập tức tự mình đến xưởng nuôi gà của Tào Mỹ Lan. Dĩ nhiên, theo đề nghị của Lý Lâm Lâm, họ còn dẫn tôi theo…
Ni Tây Hương ở hướng Tây Bắc Shangri-La, tương đối cao so với mặt nước biển, thời tiết khí hậu độc đáo, dân cư ở đây chủ yếu là dân tộc Tạng. Lúc chúng tôi đến xưởng nuôi gà, cô ấy mới biết em trai Tào Khiêm đã chết.
Cảnh sát hỏi Tào Mỹ Lan một số chuyện về Tào Khiêm, còn tôi thì một mình đi dạo trong xưởng nuôi gà, hy vọng tìm được manh mối có ích. Tuy nói là núi nuôi gà, nhưng mùi ở đây cũng không ít, cũng may bây giờ trời ngày càng lạnh, chứ không chắc chắn mùi còn nồng hơn!
Bỗng nhiên, trước mặt có một khối đất khổng lồ thu hút sự chú ý của tôi, mùi phân gà nồng nặc thổi qua, bình thường chắc chắn tôi sẽ đi đường vòng, nhưng tuy rằng chỗ này rất hôi, tôi lại có cảm giác bên cạnh đống phân còn thứ gì đó…
Tôi đi lên trước vài bước, phát hiện bên cạnh đống phân có một thứ bị áo mưa màu đen phủ lên. Đến gần mới thấy, thì ra là một chiếc xe ba bánh điện màu xanh lá. Tôi xốc vải phủ lên, trên thân xe có hai chữ đen – Mã An.
Đây đúng là xe của Tào Khiêm! Nhưng bây giờ trên xe trống rỗng không có gì cả, nhưng tôi lại lờ mờ cảm giác được mùi của Đa Cát, thi thể của anh đã từng nằm trên chiếc xe ba bánh này.
Lúc này đội trưởng Vương cũng tới, khi anh ta nhìn thấy xe ba bánh bên cạnh đống phân thì kinh ngạc nói:
Đây không phải là xe ba bánh điện của Tào Khiêm à? Nếu xe ở đây, vậy thi thể Đa Cát cũng không xa lắm…
Đúng vậy, chuyện anh ta nói tôi đều biết, nhưng vấn đề là bây giờ Đa Cát đang ở đâu? Tào Mỹ Lan được cảnh sát dẫn đến xác nhận đây là xe ba bánh của Tào Khiêm, cô nói xe này là ngày 15 tháng trước Tào Khiêm đem đến, nói là đặt nhờ ở chỗ cô.
Trong khoảng thời gian này Tào Khiêm vẫn chưa đến lấy xe, nên Tào Mỹ Lan dùng nó để chở phân gà. Đội trưởng Vương hỏi cô có nhớ Tào Khiêm đến vào lúc nào trong ngày, trên xe có cái gì hay không?
Vẻ mặt Tào Mỹ Lan mù tịt suy nghĩ một lúc, đột nhiên nhớ tới một chuyện… cô nói với đội trưởng Vương:
Lúc đó trên xe nó có một cái bao tải, tôi hỏi nó cái gì vậy thì nó nói là chó nhà bạn nó bị bệnh chết, muốn để Tào Khiêm đem lên núi chôn.
Tôi vội hỏi:
Con chó đó chôn ở đâu?
Tào Mỹ Lan lắc đầu:
Tôi không biết, chắc là trên núi, tôi thấy cái bao tải đó rất nặng, đi sâu vào núi thì không có đường, xe ba bánh không chở lên được.
Đội trưởng Vương nghe thế thì ra lệnh toàn bộ nhân viên lục soát núi! Anh ta phân tích Tào Khiêm sẽ không đưa thi thể đi quá xa, hẳn là ở gần đây thôi… vì thế tôi cũng gia nhập đội soát núi.
Tôi cẩn thận quan sát dọc đường, nhưng ngoại trừ mấy con gà chết thì vẫn không cảm giác được gì. Đội trưởng Vương đến cạnh tôi nói:
Cậu rất thân với pháp y Lý?
Tôi vừa nghe thì đảo mắt:
Tôi là em trai của chị ấy…
Tôi cũng không ngốc, vừa nhìn là biết đội trưởng Vương có ý với Lý Lâm Lâm, nếu tôi nói mình là bạn của bạn trai cũ của pháp y Lý, có khi đội trưởng Vương sẽ không còn nhiệt tình vậy đâu!
Khoảng thời gian sau đó, cả nhóm chúng tôi tìm khắp trong trong ngoài ngoài xưởng nuôi gà. Đáng lý ra, nếu Tào Khiêm giấu thi thể ở đây thì cũng tìm thấy lâu rồi, vì sao vẫn không có gì?
Lúc tôi đang đau đầu, đột nhiên một cảnh sát gọi lớn từ đằng xa:
Đội trưởng, bên dưới có cái gì đó…
Mọi người nghe tiếng chạy tới, phát hiện giữa con sông dưới sườn núi có một bao tải nhìn rất bẩn đang trôi, nó bị một rễ cây vươn ra chặn lại nên chưa trôi tới hạ du.
Hai cảnh sát lập tức trượt xuống triền núi, sau đó chạy tới bên sông, một người cầm nhánh cây cố gắng khều bao tải…
Cảnh sát kia vẫy tay với chúng tôi, có vẻ như đã tìm được thi thể Đa Cát rồi!
Vài cảnh sát thấy bao tải được kéo lên thì không nhịn được lại gần, sau khi họ mở bao tải, một cái tay bị phù rớt ra! Tuy rằng tôi đã không nhận ra tay này có phải của Đa Cát hay không, nhưng lại nhận ra chiếc nhẫn ngọc lam mà anh đeo.
Tôi ngồi xuống, khẽ đặt tay lên trên bao tải, một ít ký ức thuở thơ ấu của Đa Cát tràn vào đầu. Khi đó anh vô tư vô lo, cả ngày đi theo sau chị mình…
Trong ký ức của Đa Cát, tôi thấy Trác Dát còn nhỏ, thật không biết làm sao để nói cho cô ấy biết anh đã mất rồi.
Lòng tôi nặng nề cầm di động lên, gọi cho Ba Tang còn đang lo lắng chờ đợi, lúc tôi nói cho anh biết cảnh sát đã tìm được thi thể Đa Cát, người đàn ông cao lớn tộc Tạng ở đầu kia điện thoại khóc nấc lên…
Tôi cũng không biết phải an ủi anh thế nào, chỉ khuyên anh phải mạnh mẽ lên, Trác Dát còn cần dựa vào anh mà! Nếu anh cứ suy sụp thì Trác Dát phải làm sao đây?