• 3,970

Chương 340: Cấp cứu tạm thời


Tôi thấy Đinh Nhất thong dong điềm tĩnh tìm thấy một bình cồn còn nguyên trong đống đồ trên bàn trà, sau đó lấy cồn khử trùng tay của mình, tiếp theo bắt đầu xử lý miệng vết thương cho Hàn Cẩn.

Tôi không ngờ tới là Đinh Nhất còn rất có thiên phú ở mặt này, vì trong nhà không có kim chuyên dùng khâu vết thương, vì thế Đinh Nhất bảo tôi đi lấy một cây kim may áo bình thường, sau đó dùng cồn khử trùng rồi bắt đầu khâu miệng vết thương lại cho Hàn Cẩn.

Khâu miệng vết thương xong xuôi, Đinh Nhất lại rắc một ít bạch dược Vân Nam lên trên, tiếp theo dùng băng vải băng kín miệng vết thương, sau đó lại cùng tôi lau sạch đa số vết máu trên người cô ta, tất cả mọi thứ đều xử lý xong rồi, phần còn lại cũng chỉ là để cô ta ngủ một giấc trước đi.

Bấy giờ tôi mới cầm lên quần áo vừa nãy cô ta cởi ta xem xét, phát hiện chỗ sau lưng có một cái lỗ rất dài, nhìn như thể Hàn Cẩn bị người ta đánh bất ngờ từ sau lưng!


Mấy thứ quần áo này không thể giữ lại, giờ chắc mưa tạnh rồi, tôi đi vứt nó đã, rồi tìm một tiệm thuốc 24 giờ mua ít thuốc hạ sốt, tôi đoán cô ta chảy nhiều máu như vậy, chốc lát nữa có thể sẽ phát sốt, đến lúc đó cô ta sẽ rất khát nước! Cậu cứ ở nhà trông đi.
Đinh Nhất nói xong, bèn đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.

Tôi mang vẻ mặt lo lắng nhìn anh ta nói:
Cô ta sẽ không chết chứ?


Đinh Nhất phụt cười:
Không có việc gì đâu, cậu canh chừng cô ta cho tốt là được!
Nói xong anh ta đi ra cửa.

Đinh Nhất vừa đi, tôi lại cảm giác trong lòng không yên, rốt cuộc lúc có anh ta ở đây cái gì cũng dễ nói. Nhìn Hàn Cẩn nằm sấp trên sô pha ngủ say, thực sự không biết ai có thể làm cô ta bị thương thành như vậy?

Tối nay đồng chí Kim Bảo vẫn luôn rất nghe lời, vừa rồi lúc chúng tôi vội vàng xử lý miệng vết thương cho Hàn Cẩn, nó vẫn luôn ngoan ngoãn nằm một bên như vậy. Bây giờ nó cũng mang vẻ mặt căng thẳng nhìn Hàn Cẩn đang ngủ say, có lẽ ý nghĩ của nó và tôi giống nhau, lo lắng cô gái này có thể nào cứ ngủ rồi chết mất không?

Cũng không biết thời gian qua bao lâu, tóm lại tôi chờ mãi nên ngủ mất, đến tận lúc nghe thấy tiếng Hàn Cẩn mơ mơ màng màng muốn uống nước, tôi mới giật mình tỉnh lại, sau đó cuống quít rót cho cô ta một ly nước ấm.

Khi tôi đưa nước đến trước mặt, cô ta không hề hé mắt mà nhận lấy nước uống ừng ực ừng ực hai ngụm hết veo, sau đó nằm sấp xuống ngủ tiếp…

Bị cô ta giày vò như vậy, tôi cũng không còn buồn ngủ nữa, bèn duỗi tay sờ lên trán cô ta thì phát hiện nóng đến phỏng tay, xem tình hình quả nhiên bị Đinh Nhất nói trúng, đúng là phát sốt rồi!

Còn may, tôi có kinh nghiệm chăm sóc người bị sốt, khi còn nhỏ có một lần Chiêu Tài bị ốm ở nhà, lúc ấy ban ngày bố mẹ phải đi làm, vì thế nhiệm vụ chăm sóc Chiêu Tài rơi xuống đầu tôi.

Hồi ấy bố tôi nói với tôi, nếu chị con phát sốt, muốn uống nước thì đưa nước, không có gì thì hạ nhiệt độ cho chị bằng phương pháp vật lý, sau đó còn dạy tôi biết hạ nhiệt độ vật lý cho chị như thế nào. Nhớ tới đó, tôi bèn vào nhà vệ sinh, thấm ướt một cái khăn lông bằng nước lạnh, sau đó quay lại bắt đầu lau người cho Hàn Cẩn. Tiếp theo lại dùng cồn chia ra xoa lòng bàn tay và gan bàn chân của cô ta, đương nhiên còn có nách nữa, đây là cách hạ nhiệt độ vật lý của tôi khi còn nhỏ, trăm lần đều chuẩn.

Khi tôi luôn chân luôn tay làm xong, lúc ấy Đinh Nhất cũng mua được thuốc trở về. Hoá ra anh ta đi lâu như vậy là vì không phải tiệm thuốc nào cũng bán thuốc hạ sốt trị vết thương ngoài! Lại nói vào giờ này, đa số tiệm thuốc vẫn còn đóng cửa. Vì thế Đinh Nhất chỉ có thể chạy rất xa tìm một phòng khám quen của chú Lê, lúc này mới mua được thuốc.

Tôi nhìn Đinh Nhất lấy từng loại thuốc từ trong túi ra, lập tức trợn tròn mắt hỏi anh ta:
Mấy loại thuốc này là thuốc tiêm tĩnh mạch, anh biết tiêm à!


Đinh Nhất liếc mắt nhìn tôi một cái rồi đáp:
Không biết, cậu biết không?


Lúc ấy tôi cực kỳ ngu ngốc nói:
Anh không biết còn lấy thuốc như vậy, anh không biết thì làm sao tôi biết chứ?


Đinh Nhất không rảnh nói đùa với tôi, anh ta lấy vài loại thuốc khéo léo đẩy vào trong một bình nước biển, sau đó nhấc bình nước biển lên nói với tôi:
Xách theo!


Tôi khờ khạo xách bình nước biển đi theo sau Đinh Nhất, thấy động tác của anh ta cắm ống tiêm tĩnh mạch một cách thành thạo xong, rồi bắt đầu ghim kim cho Hàn Cẩn. Hết thảy đều rất thuận lợi, Đinh Nhất một kim đã ghim đúng ven, tay nghề thực sự không chênh lệch bao nhiêu so với y tá!

Xem ra mỗi người đều có tài nghệ không muốn người khác biết! Nhưng mà vì sao tôi lại không có chứ?

Đinh Nhất làm xong hết thảy mới nói với tôi:
Cô ta mất máu quá nhiều, cần truyền nước biển để bổ sung chất lỏng cho cơ thể, bên trong nước biển là thuốc hạ sốt cho vết thương hở do bác sĩ kê đơn, chủ yếu để phòng ngừa miệng vết thương nhiễm trùng.


Lúc này tôi nhìn đồng hồ, giày vò cả một đêm, bây giờ trời đã sắp sáng, vì thế tôi để Đinh Nhất đi ngủ một lát trước, tôi trông Hàn Cẩn. Ai ngờ Đinh Nhất lại nói không cần, bảo tôi đi ngủ trước, anh ta sẽ ngủ bù vào ban ngày.

Tôi nghe xong suy nghĩ thấy cũng đúng, nếu một hồi nữa truyền hết nước biển thì làm sao đây? Tôi cũng không biết rút kim! Lại nói nữa, Đinh Nhất có kỷ lục mấy ngày mấy đêm liền không ngủ, một đêm không ngủ, không phải chỉ là một bữa ăn sáng thôi sao?!

Lúc này tôi thấy Kim Bảo còn canh giữ ở dưới chân Hàn Cẩn, bèn muốn mang nó đi ngủ luôn, ai ngờ cu cậu lại sống chết không đi, nhất định phải ngủ ở phòng khách canh chừng Hàn Cẩn. Tôi thấy thế thì âm thầm đố kỵ trong lòng, ông đây mỗi ngày chăm cho mày ăn, chăm cho mày ở, chăm mày đi tè, đi ị! Chừng nào mày mới có thể trung thành với tao như vậy hả!

Nghĩ đến đây, tôi đau lòng trở về phòng đi ngủ!

Sáng sớm ngày hôm sau, khi tỉnh lại tôi mở to mắt nhìn trần nhà ngẩn người, nhớ lại chuyện đêm qua rốt cuộc là nằm mơ hay là sự thật… Mãi đến khi nghe thấy Kim Bảo kêu ăng ẳng với mình, tôi mới ý thức được chuyện hôm qua đều là thật!

Vì thế tôi lập tức bò dậy khỏi giường, đi vào phòng khách xem thử, phát hiện Đinh Nhất đang ngủ trên chiếc ghế mát xa đối diện Hàn Cẩn, có vẻ như anh ta rút kim cho Hàn Cẩn xong thì cứ như vậy mà ngủ luôn.

Tôi đi đến bên cạnh Hàn Cẩn, vươn tay nhẹ nhàng sờ lên trán của cô ta, may là đã không còn sốt nữa, thế là bèn rón ra rón rén chuẩn bị ra cửa mua ít đồ ăn sáng về.

Ai ngờ lúc tôi đi thang máy xuống lầu vừa lúc gặp phải mấy hộ gia đình khác từ tầng trệt đi lên, các bà ấy vào thang máy là bắt đầu nói chuyện phiếm, trong đó có một cái bác gái nói đêm qua khi trở về nhìn thấy cả thang máy đều là máu, thật không biết đã xảy ra chuyện gì.

Tôi nghe thế thì đứng bên cạnh nói ba phải:
Chắc là ngày hôm qua ai đó bị đứt tay chăng! Hôm qua lúc cháu dắt chó đi dạo thấy có một người bịt cánh tay chạy về hướng thang máy, cũng không biết ở tầng mấy!


Mấy bà nội trợ kia nghe thế thì sôi nổi tỏ vẻ, khẳng định là người kia chảy máu ra đầy đất, đoán chừng là sau đó có quay lại để tự lau rửa một chút.

Sau khi ra khỏi thang máy, cả người tôi đổ mồ hôi, thật không ngờ tính cảnh giác của các bác gái thời nay vẫn rất cao, cũng may ngày hôm qua lúc tôi lau máu không đụng phải ai, bằng không thực sự là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được rồi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.