Chương 362: Đi qua tỉnh xuyên châu
-
Người Tìm Xác
- Lạc Lâm Lang
- 1521 chữ
- 2022-02-04 05:58:23
Sau khi nghe thư ký Tiểu Lưu kể xong, chúng tôi mới hiểu lý do vì sao nhân viên vừa rồi cứ nhất quyết phải đi xin chỉ thị của lãnh đạo mới được, thì ra Ngô Duệ làm bá chủ một phương ở đây! Chẳng ai dám trêu vào…
Đúng lúc này, nhân viên vừa rồi đi xin phép lãnh đạo cũng quay về, mặt mày hớn hở nói:
Lãnh đạo của chúng tôi cân nhắc đến chuyện hai ông bà nhà bên đấy đã lớn tuổi, cho nên giản lược tất cả các thủ tục, chỉ cần mọi người đến đồn công an khai một tờ giấy chứng minh hộ tịch là có thể nhận 716 về!
Tôi thấy chuyện được giải quyết đơn giản như vậy, xem ra lãnh đạo của nơi này cũng muốn nhanh chóng tiễn vị ôn thần 716 đi lắm rồi! Việc khai một tờ chứng minh hộ tịch, chỉ cần Tôn Lỗi gọi một cú điện thoại là xong.
Nhưng vấn đề là làm thế nào để chúng tôi đưa di thể của Ngô Duệ về? Hỏa táng ngay tại chỗ à? Không tốt lắm đâu, người ta đã đợi hai mươi mấy năm rồi, mà chúng tôi tới chỉ để giúp nhà tang lễ hỏa táng? Đúng là không thể nói nổi!
Nhưng nếu đem thi thể về thì đường xá quá xa, chắc chắn là không đi máy bay hay xe lửa về được rồi, mà người ta sẽ không cho thi thể lên! Cuối cùng chúng tôi chỉ có thể dùng cách thuê một chiếc xe đông lạnh để vận chuyển di thể về.
Xe như thế không khó tìm, ở nhà tang lễ cũng có, Tôn Lỗi tìm nhân viên đã tiếp đón chúng tôi lúc đầu để thương lượng, người ta nói bao nhiêu tiền thì trả bấy nhiêu. Bên nhà tang lễ nghe xong cũng rất phối hợp, còn tỏ ý nhất định sẽ sắp xếp một chiếc xe hộ.
Mọi chuyện đều rất thuận lợi, khi rời khỏi nhà tang lễ, chú Lê còn nhắc tôi nên đốt lá bùa vàng trên người đi. Tôi liền vội vàng lấy lá bùa ra, châm bật lửa đốt, một ngọn lửa màu xanh trong nháy mắt hóa tấm bùa vàng thành tro…
Trở lại khách sạn, Tôn Lỗi gọi điện cho chị Bạch, nói rõ mọi chuyện ở bên này, cũng để chị ấy ở bên kia chuẩn bị một tang lễ thích hợp, đương nhiên chủ yếu vẫn là để chị ấy nói sơ qua tình huống bên này cho vợ chồng giáo sư Ngô biết, để họ chuẩn bị tâm lý, đừng để đến lúc đó bỗng nhiên biết con trai đã qua đời mà không chấp nhận nổi.
Khi tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, chúng tôi đem một vài giấy tờ đến nhà tang lễ làm thủ tục, quản lý Tôn còn tự mình đưa tiễn 716, làm rất long trọng. Nhưng khi nhân viên công tác đẩy một chiếc túi đựng xác màu đen ra, tim tôi lập tức trầm xuống…
Mẹ nó chứ, người trong này nào phải là Ngô Duệ! Bên trong rõ ràng là một gã tài xế say rượu! Thế là tôi vội nói với người nhân viên đang đẩy thi thể:
Dừng lại! Dừng lại! Đừng đẩy nữa! Đừng đẩy nữa!!
Mọi người đều sững sờ nhìn tôi, đặc biệt là quản lý Tôn, biểu cảm kia rõ ràng là đang cho rằng chúng tôi không muốn đưa 716 đi! Người bên phía tôi cũng khó hiểu, Tôn Lỗi vội hỏi:
Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?
Tôi dùng giọng điệu rất khó chịu nói:
Xảy ra vấn đề gì rồi à? Vấn đề lớn đó! Trong này là tài xế say rượu bị đâm chết, không phải là Ngô Duệ!
Nghe tôi nói vậy, quản lý Tôn cũng hoảng hồn, ông ta lập tức để nhân viên đi kiểm tra, người kia kéo bọc đựng xác ra xem, sắc mặt rất xấu, nói:
Quản lý Tôn, đúng là không phải 716, đây chẳng phải là người bị đâm chết vừa được đưa tới sao?
Mọi người nghe xong đều như ong vỡ tổ, nhao nhao lên bàn tán với nhau… Chẳng lẽ 716 không muốn đi? Chẳng phải ông ta vẫn luôn muốn chờ người nhà đến nhận mình về sao? Đúng vậy không? Thế tại sao đến cửa lại bắt đầu giở trò?
Quản lý Tôn thấy tình huống không ổn, bèn lập tức bảo các nhân viên dưới quyền không bàn tán nữa, việc trước tiên là tìm được 716 rồi nói tiếp! Vốn tôi đang thấy may mắn vì mình không cần phải đi vào nhà xác của nhà tang lễ! Nhưng xem ra, giờ không đi không được!
Thế là tôi đành thở dài một hơi, sau đó nói với Đinh Nhất và chú Lê:
Xem ra chúng ta vẫn vào phải đó xem thử!
Chú Lê gật đầu:
Đi thôi! Thật không biết tên nhóc Ngô Duệ này lại muốn giở trò gì đây!
Chúng tôi đi theo nhân viên công tác vào nhà xác, khi vào, tôi phát hiện nơi này còn lớn hơn mình nghĩ nhiều, người chết trong phòng lạnh cũng rất nhiều. Tôi đi vào trong, cố gắng để mình không cảm giác những ký ức khi bọn họ còn sống, nhưng tôi vẫn thấy đầu rối bời, giống như đang xem kịch truyền thanh vậy.
Người của nhà tang lễ đưa chúng tôi đến ngăn 716, chưa đi đến trước mặt, tôi đã cảm nhận được tàn hồn của Ngô Duệ. Thế là tôi quay sang nói với nhân viên kia:
Anh cứ ở ngoài cửa chờ một lát, khi nào nghe thấy chúng tôi bảo thì anh lại đi vào…
Mặc dù nhân viên cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu đi ra.
Thấy anh ta đã ra ngoài, tôi tức giận đi đến trước ngăn lạnh rồi đập vào đó hai lần mắng:
Anh không muốn về nhà gặp cha mẹ anh à? Chẳng lẽ anh cứ nhất quyết phải bắt hai ông bà già bọn họ trèo đèo lội suối tới đón anh hả?
Có lẽ do tiếng tôi đập hơi lớn, nên nhân viên vừa đi ra vội cuống quít chạy trở về:
Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?
Tôi xua tay với anh ta:
Không có việc gì, không có việc gì! Anh yên tâm đi! Anh ta cũng đã chết hơn hai mươi năm rồi, sao xảy ra chuyện gì được chứ!
Nói rồi tôi lại quay sang bắt đầu quở trách Ngô Duệ, cuối cùng mắng đến mức chính tôi cũng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô mới ngừng.
Chú Lê đi tới vỗ vai tôi và nói:
Được đó thằng cháu, mắng chửi người ta mà không hề có tiếng thô tục, chú không phát hiện cháu có tài ăn nói như thế đấy! Đi nào, cũng hòm hòm rồi, cháu cứ ở bên cạnh nghỉ ngơi, xem chú làm nốt!
Chú Lê nói rồi cũng lấy một lá bùa vàng ra, khẽ đọc vài câu phù chú, sau đó chú ấy đốt lá bùa, rồi kéo ngăn chứa số 716 ra và ném vào trong. Tiếp đấy chú để nhân viên vừa rồi đi vào, nói với anh ta:
Cậu tranh thủ thời gian xác minh lại thi thể, sau đó đẩy lên xe đi!
Thật ra tôi biết chỉ cần có tôi đi theo, dù có kiểm tra hay không cũng chẳng sao, lần này chắc chắn không thể sai được, thi thể bên trong là tên Ngô Duệ kia! Từ khi xác định được thi thể này là Ngô Duệ xong, tôi cứ luôn mắng thầm, tên này không phải là thứ tốt gì, khi còn sống chẳng hi vọng gì được vào anh ta, sau khi chết cũng không yên thân! Một tên đần như thế đúng là sống thì lãng phí lương thực, chết lãng phí đất chôn!
Vì đường về nhà hơi xa, phải vượt qua mấy tỉnh, mà Ngô Duệ này lại không làm cho người ta bớt lo, thế nên chú Lê bảo Đinh Nhất đi cùng xe đông lạnh, còn chúng tôi trở về bằng máy bay.
Tôi nghe thấy muốn để Đinh Nhất một mình áp giải xe, thế là cũng nói mình muốn đi cùng, dù gì cũng chỉ mất hai ngày đi đường, nếu không, sợ là anh ta sẽ khiến lái xe chết vì ngột ngạt mất!
Nhóm chúng tôi chia làm hai đường, chú Lê và Tôn Lỗi trở về trước, chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, còn chúng tôi theo xe đông lạnh, đi qua tỉnh Xuyên Châu để trở về…
Tài xế tên là Triệu Hải Phong, anh ta rất hay nói, thấy có hai người chúng tôi cùng đồng hành thì vui mừng:
Đúng là tốt quá, nếu không thì dọc đường đi này không biết là sẽ nhàm chán đến mức nào nữa?
Thế là tôi và anh ta cứ thế nói chuyện suốt dọc đường đi, mãi cho đến khi xe đến tỉnh Hà Nam thì bụng của tôi bắt đầu kêu gào biểu tình…