Chương 366: Cầu cứu đông bắc
-
Người Tìm Xác
- Lạc Lâm Lang
- 1600 chữ
- 2022-02-04 05:58:24
Buổi tối hôm đó tôi cũng không biết mình đã uống bao nhiêu rượu, ký ức cuối cùng chính là lôi kéo Đinh Nhất liên tục kể những chuyện hồi còn nhỏ giữa tôi và Chiêu Tài…
Sáng sớm hôm sau, tôi từ từ ngồi dậy trên giường, đầu đau muốn nứt ra, ngẩn ngơ cả buổi mới thấy rõ hoá ra là ở trong nhà mình. Dưới giường, một âm thanh ngắt ngang suy nghĩ của tôi, hoá ra là Kim Bảo được Đinh Nhất đón về từ nhà của mẹ Đậu Đậu.
Có thể là rất lâu không gặp nên hơi xa lạ, cũng có lẽ là bị bộ dạng uống quá chén của tôi ngày hôm qua dọa nên Kim Bảo không thể hiện ra sự nhiệt tình cho lắm, nhưng cuối cùng cũng không có vứt bỏ mà yên lặng canh giữ ở đầu giường tôi.
Lại đây…
Tôi duỗi tay vẫy nó lên giường, cho nó ngửi mùi trên tay mình, khi ấy tên nhóc này mới ngoe nguẩy đuôi mấy cái.
Lúc này tôi nghe thấy âm thanh cửa mở truyền đến từ phòng khách, hẳn là Đinh Nhất về tới. Vì thế tôi kéo thân thể nặng nề đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy anh ta một tay xách bữa sáng, một tay xách thức ăn chó của Kim Bảo. Kim Bảo thấy Đinh Nhất đến liền vô cùng nhiệt tình, đương nhiên cũng có khả năng nguyên do là vì trên tay anh ta xách theo thức ăn cho nó.
Đinh Nhất thấy tôi đã tỉnh thì cười và nói với tôi:
Lại đây ăn sáng đi!
Nói thật, tôi chẳng có chút khẩu vị nào, nếu mọi chuyện ngày hôm qua đều chỉ là một cơn ác mộng thì tốt quá, như vậy sau khi tỉnh mộng, tất cả bất hạnh đều sẽ biến mất không thấy.
Đinh Nhất thấy tôi ngây ngốc nhìn bữa sáng, bèn đẩy nhẹ tôi một chút nói:
Bây giờ cậu không thể để tinh thần sa sút quá vào thời điểm này được, bằng không sẽ càng thêm ảnh hưởng đến cảm xúc của Chiêu Tài. Nếu chị ấy không muốn cho cậu biết, vậy ở trước mặt chị ấy, cậu cứ giả vờ không biết đi, như vậy có lẽ tất cả mọi người đều có thể nhẹ nhõm hơn…
Tôi biết Đinh Nhất nói không sai, tôi nhất định phải phấn chấn lên, nghĩ đến đây, tôi bèn cầm một cái bánh quẩy lên liều mạng nhét vào trong miệng! Kết quả chưa ăn được hai miếng đã cảm giác hơi mắc nghẹn, lại vội uống một hớp lớn sữa đậu nành để nuốt trôi xuống.
Sau khi ăn xong bữa sáng tôi gọi điện thoại cho chú họ, đem tình huống hiện giờ của Chiêu Tài kể lại đơn giản cho chú ấy. Nhưng trong điện thoại tôi nghe ra, chú họ dường như không hề thấy ngoài ý muốn, như là đã sớm biết sẽ có kết quả này.
Chú họ, có phải chú biết điều gì không? Bệnh của Chiêu Tài lần này rất nghiêm trọng, nếu chú biết điều gì có thể nói cho cháu hay không?
Tôi cố gắng khống chế cảm xúc của chính mình và nói.
Chú họ vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói với tôi:
Trước tiên cháu sắp xếp công việc bên chỗ Chiêu Tài xong đi, sau đó hết thảy mọi chuyện chờ cháu tới nhà chú rồi sẽ nói tỉ mỉ!
Tôi vừa nghe thì biết chuyện của Chiêu Tài không đơn giản như vậy, có lẽ chú họ thực sự có cách giữ mạng cho chị ấy…
Trưa hôm đó tôi đến ngân hàng làm một tấm thẻ, sau đó rút một khoản tiền chuyển vào đó, tiếp theo lại mua một ít đồ ăn vặt ngày thường Chiêu Tài thích ăn đi bệnh viện thăm chị ấy. Khi tôi bước vào phòng bệnh của bệnh viện, vừa lúc nhìn thấy y tá đo nhiệt độ cơ thể cho chị.
Chiêu Tài nghe tiếng từ cửa nên ngẩng đầu nhìn, phát hiện là tôi đi đến, liền cười nói với tôi:
Úi chà! Biểu hiện rất tốt đó! Lần này thế mà lại biết không đến tay không!
Tôi bĩu môi:
Đã nằm viện còn mãi nghĩ đến ăn! Cũng may em biết chị thèm ăn, bằng không đến tay không lại bị chị quở trách.
Nói xong tôi để đồ ăn vặt trong tay lên trên giường:
Nè, ăn đi! Đừng kén chọn nữa đó!
Chiêu Tài nhận túi, mặt mày hớn hở lục tìm món mình muốn ăn bên trong. Lúc này bác sĩ Triệu vừa hay đẩy cửa bước vào, thấy tôi đã tới thì gật đầu nói:
Tới rồi à…
Ừm, hôm nay cũng không có việc gì, cho nên lại đây xem xem…
Nói xong tôi ra hiệu bằng mắt cho bác sĩ Triệu, ý bảo anh ta đi cùng tôi ra ngoài một chuyến.
Bên ngoài phòng bệnh, tôi móc thẻ ngân hàng trên người ra đưa cho anh ta:
Trong thẻ này có 50 vạn, anh cầm trước, nếu không đủ anh lại nói với tôi.
Không nghĩ tới anh ta lại giơ tay nhẹ nhàng đẩy thẻ ngân hàng trở về và nói:
Chiêu Tài là vợ chưa cưới của tôi, tiền thuốc men của cô ấy tôi sẽ chi trả.
Tôi nghe xong thở dài:
Tôi biết bác sĩ các anh kiếm được nhiều tiền, nhưng đó cũng là tăng ca không biết ngày đêm, chịu đựng hết ca phẫu thuật này đến ca phẫu thuật khác mà có được, tiền của tôi làm ra dễ, anh cứ cầm đi! Tiền của anh để chờ tương lai Chiêu Tài hết bệnh rồi, hai người còn phải dùng chi tiêu hằng ngày nữa chứ? Lại nói nữa! Hai người còn chưa có đăng ký kết hôn đâu! Tôi mới là em trai ruột của chị ấy, tôi không chi tiền thì ai chi tiền?! Nghe lời, cầm lấy!
Bác sĩ Triệu do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn nhận lấy tấm thẻ kia.
Còn nữa, việc này đừng nói cho Chiêu Tài biết, bằng không chị ấy sẽ phát hiện tôi biết!
Tôi lại bổ sung thêm một câu.
Bác sĩ Triệu gật đầu nói:
Tôi biết rồi, còn có… phương án điều trị cụ thể chúng tôi đã xác định xong, bắt đầu từ ngày mai Chiêu Tài sẽ phải tiếp nhận xạ trị.
Đây coi là điều trị cẩn thận ư?
Tôi ngờ vực hỏi.
Bác sĩ Triệu suy nghĩ và nói:
Trong tình huống không thể giải phẫu, đây là phương pháp điều trị thông thường nhất.
Tôi nghe xong gật đầu:
Được, về mặt này anh là người có tiếng nói, chắc chắn là biết cái gì tốt nhất đối với Chiêu Tài. Qua mấy ngày nữa tôi phải về Đông Bắc một chuyến, trong khoảng thời gian này Chiêu Tài phải nhờ vào anh rồi!
Nói cái gì thế, cô ấy cũng là vợ của tôi mà.
Giọng điệu của Bác sĩ Triệu có chút không vui.
Tôi thấy thế thì vỗ bả vai anh ta:
Được rồi! Có những lời này của anh tôi có thể yên tâm đi rồi…
Khi rời khỏi bệnh viện tôi gọi điện thoại cho chú Lê, sau đó nói đơn giản về bệnh tình của Chiêu Tài, còn nói thêm với chú ngày mai tôi phải về quê nhà Đông Bắc một chuyến.
Trong điện thoại, chú Lê suy nghĩ trong chốc lát rồi nói:
Hay là để Đinh Nhất đi cùng cháu đi! Trạng thái hiện giờ của cháu chú không yên tâm lắm…
Tôi nghe xong thấy trong lòng ấm áp:
Cháu không sao… Vẫn nên để Đinh Nhất ở lại đi, bên cạnh chú không có một người nào cháu cũng không yên tâm, vả lại, cháu về Đông Bắc bên ấy không phải còn có chú họ đấy ư.
Sau khi cúp điện thoại, tôi đi đặt vé máy bay sớm nhất đến Cáp Nhĩ Tân, sau đó về nhà thu dọn một ít quần áo mang theo người, chuẩn bị ngày hôm sau trở về nhà chú họ ở Đông Bắc. Đinh Nhất thấy tôi quyết tâm muốn tự mình đi, bèn dặn dò gặp chuyện phải bình tĩnh, gặp nguy hiểm đánh không lại thì chạy.
Tôi nghe mà lòng cảm thấy buồn cười:
Tôi đây là về Đông Bắc tìm chú họ giúp đỡ, anh nói cứ như là về Đông Bắc tiêu diệt thổ phỉ ấy!
Đinh Nhất thấy tôi không đem lời nói của anh ta để ở trong lòng, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
Đi ra ngoài cẩn thận một chút không thừa, chẳng lẽ cậu đã quên chuyện chúng ta gặp phải ở Hà Nam kia sao?
Đúng nha, anh ta không nói tôi cũng quên mất, lúc ấy chúng tôi cứ thế bỏ chạy, đoán chừng sau đó gã kia sẽ hận chúng tôi đến chết, nếu như về sau gặp lại, kiểu gì cũng phải tìm chúng tôi gây phiền phức là cái chắc!
Nghĩ đến đây tôi xoa lên mặt mình:
Anh xem tôi có cần phải đổi một khuôn mặt khác hay không nhỉ?
Đinh Nhất nghe thế tức giận nói:
Nếu như cậu không sợ cảnh sát xem cậu thành tội phạm truy nã bắt đi, cậu cứ đổi đi…
Đùa giỡn thì đùa giỡn, Đinh Nhất vẫn không quên dặn dò tôi:
Trên máy bay không thể mang dao thép theo, cậu tới nhà chú họ rồi thì lấy địa chỉ nhà chú ấy, đến lúc đó tôi gửi cho cậu qua đường bưu điện…