• 3,970

Chương 385: Ham mê biến thái


Cuối cùng tôi cũng đã hiểu tâm trạng vừa rồi của Lâm Hải khi thay La Tinh giơ tấm bảng kia lên, rõ ràng biết chỉ phí công, nhưng lại không đành lòng cự tuyệt một người mẹ như thế.

Tôi nhận tờ truyền đơn trong tay La Tinh và nói:
Giờ trời đang nóng như vậy, sao chị không tìm một nơi có bóng râm mà đứng?


La Tinh lắc đầu, cười nói:
Đứng ở chỗ sáng mới thấy được rõ, thế này mới giúp nhiều người chú ý tới chị.


Tôi nghe mà thấy chua xót, bèn cúi đầu đọc tờ truyền đơn một cách cẩn thận, trên tờ truyền đơn viết rõ năm sinh của cô bé, đặc điểm quần áo mà cô bé mặc lúc bị mất tích và có cả một tấm ảnh chụp khá rõ mặt.

Nhìn tờ truyền đơn này, tôi không thể không thừa nhận bé Tử Huyên rất đáng yêu, một cô bé mà đi ở trên đường sẽ khiến bạn phải quay đầu lại nhìn nhiều lần, hạng người gì mà lại ra tay độc ác với một cô bé đáng yêu như vậy chứ?

Tôi cảm thấy không phải là do bọn buôn người gây ra, một đứa bé lớn như vậy nuôi rất khó và cũng không dễ mang đi nơi khác. Nếu di chuyển bằng các phương tiện giao thông công cộng, cô bé lớn như vậy rồi chắc chắn sẽ biết cầu cứu người khác. Còn nếu tự lái xe thì sao? Đến lúc đó mà gặp được trạm thu phí hay bị cảnh sát kiểm tra thì sẽ lộ tẩy ngay, cho nên khả năng bé Tử Huyên bị bắt cóc không lớn.

Hay bị bắt cóc tống tiền? Khả năng này càng nhỏ hơn, La Tinh là một bà mẹ đơn thân, không nhà, không xe, chỉ có công việc miễn cưỡng giúp hai mẹ con đủ sống, cho dù bọn cướp có ngốc cũng không động vào trường hợp như vậy?

Vả lại, nếu thật sự là bắt cóc tống tiền, thì bọn cướp phải liên hệ với chị La Tinh để đòi tiền chuộc chứ? Nhưng từ khi bé Tử Huyên mất tích đến nay, chị La Tinh không hề nhận được cuộc điện thoại nào của bọn cướp cả.

Thoắt cái đến trưa, trước đó chúng tôi vẫn giúp đỡ chị La Tinh rải truyền đơn cho những người qua đường, hi vọng bọn họ có thể mang về nhà đọc qua, đừng nên vừa quay người đã ném vào thùng rác.

Chị La Tinh thấy chúng tôi vất vả giúp đỡ tới trưa thì cảm kích lắm, muốn mời chúng tôi ăn cơm trưa. Đương nhiên chúng tôi không thể để chị ấy trả tiền, chúng tôi đưa chị ấy đến một cửa hàng ăn nhanh có điều hòa mát mẻ và gọi một vài món ăn có sẵn.

Lúc ăn cơm, chúng tôi được biết, hiện giờ chị La Tinh đang sống trong một quán trọ nhỏ ở Thẩm Dương, vì chị ấy phải vất vả ngược xuôi đi tìm con nên chỗ ở không cố định.


Chị cứ chạy tới chạy lui như thế, không có chỗ ở nào cố định thì những đồ đạc trong nhà phải để ở đâu?
Tôi dò hỏi.

Chị La Tinh cười khổ:
Chị cũng không có thứ gì cả, những đồ có giá trị đều đã bán đi để dùng làm tiền đi đường rồi, chỉ còn lại một ít đồ vật của Tử Huyên thôi. Quê mẹ con chị ở Hà Nam, chị đóng gói hết đồ đạc của con bé và gửi về nhà bố mẹ ở Hà Nam rồi, chờ khi nào chị tìm được con bé, sẽ về lấy đồ sau.


Tôi chán nản, xong rồi! Ở đây không có món đồ bé Tử Huyên thích nào cả! Xem ra chúng tôi không thể tìm được manh mối từ chỗ chị La Tinh… Sau khi ăn trưa xong, chúng tôi đưa chị La Tinh quay trở về chỗ vừa nãy, lúc gần đi Lâm Hải còn nói với chị ấy rằng, nếu gặp phải chuyện gì khó xử thì cứ gọi cho anh ta.

Trở lại khách sạn, ba chúng tôi quay ra nhìn nhau, không biết nên làm gì tiếp theo bây giờ, cuối cùng Đinh Nhất đành phải nói, chi bằng đêm nay chúng tôi đi đến căn hộ kia của Lâm Hải xem sao!

Vào lúc buổi tối, ba chúng tôi cũng làm như Lâm Hải đêm nọ, mua một đống đồ nhắm và bia về, tải xuống mấy bộ phim mới nhất, sau đó nghênh ngang đi đến căn nhà ma của Lâm Hải.

Tất nhiên Lâm Hải không đồng ý chúng tôi gọi như vậy, anh ta nói căn hộ này tương lai dùng làm nhà cưới vợ, nên không thể gọi nó là nhà ma được!

Khi lái xe đến khu chung cư, tôi phát hiện đây là một khu chung cư cao tầng, cơ sở vật chất ở bên ngoài khá tốt.

Xe lái đến cửa, bảo vệ liếc qua vị trí tài xế, thấy là Lâm Hải thì cười chào hỏi với anh ta, sau đó mới cho chúng tôi tiến vào. Lâm Hải nói với chúng tôi, lúc trước xe có thể ra vào thoải mái, sau đó vì xảy ra chuyện của bé Tử Huyên nên họ mới làm nghiêm việc cho xe ra vào.

Tôi nhìn phong cảnh bên trong và nói:
Như thế đúng kiểu mất bò mới lo làm chuồng, nhưng việc đó cũng giúp tăng thêm độ bảo vệ với những đứa trẻ khác trong khu này…


Lâm Hải đỗ xe xong, chúng tôi đi vào căn hộ của anh ta ở tầng mười một, khi vừa bước chân vào trong thang máy, Đinh Nhất đã nhíu mày lại. Tôi thấy thế bèn vội hỏi:
Thế nào? Có chỗ nào bất thường à?


Đinh Nhất ngẩng đầu nhìn quanh trong thang máy, sau đó hạ giọng nói nhỏ:
Âm khí trong thang máy rất nặng… Hẳn là thường xuyên có oán linh xuất hiện ở đây.


Lúc này Lâm Hải nhấn tầng mười một, thang máy bắt đầu đi lên. Nhưng thang máy càng lên cao, sắc mặt Đinh Nhất càng nhăn nhó, anh ta nói càng lên cao, âm khí càng nặng…

Cuối cùng thang máy vang lên một tiếng
đinh
và dừng lại ở tầng mười một, cửa thang máy trượt mở, khi ba người chúng tôi đi ra khỏi thang máy, không hiểu sao tim tôi bỗng có cảm giác khác thường?!

Tôi giật mình, vô thức đi lên phía trước mấy bước, tôi lập tức phát hiện ra, mặc dù loại cảm giác này còn rất mơ hồ, nhưng tôi có thể khẳng định một trăm phần trăm là trong căn hộ nào đó ở chính tầng này có thi thể!

Đinh Nhất thấy biểu hiện của tôi khác lạ, bèn hỏi:
Sao vậy? Sao sắc mặt của cậu kinh khủng thế?


Tôi xua tay, ra hiệu anh ta đừng quấy rầy mình, sau đó tôi khẽ áp vào mặt tường, cẩn thận cảm nhận. Mỗi tầng trong tòa nhà này có ba hộ, nhà Lâm Hải ở giữa, là căn hộ gần thang máy nhất.

Tôi đi theo cảm giác chầm chậm bước đến căn hộ ở phía Đông, nhưng vào đúng lúc này, cánh cửa của căn hộ kia đột nhiên bật mở, tôi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một người đàn ông trung niên đeo mắt kính đang từ bên trong đi ra.

Khi ánh mắt hai chúng tôi giao nhau, cả hai đều cùng sững sờ, Lâm Hải ở bên cạnh chủ động chào hỏi người đàn ông kia:
Giáo sư Tôn đi ra ngoài à!


Người đàn ông được gọi là giáo sư Tôn lễ phép đáp trả:
Ừ, cậu về ngó qua nhà à?


Lâm Hải gật đầu, cười nói:
Vâng, cháu có hai người bạn từ nơi khác đến chơi, đúng lúc căn phòng này đang trống nên dẫn họ tới đây ở.


Giáo sư Tôn gật nhẹ, ông ta không nói gì nữa mà bước qua tôi để đi vào thang máy. Nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại, tôi hỏi nhỏ Lâm Hải:
Vị giáo sư Tôn này có lai lịch gì vậy?


Lâm Hải bị tôi hỏi mà sững ra, sau đó anh ta thành thật nói:
Chú ấy là chủ nhà 1103, là giáo sư dạy môn lịch sử của trường đại học gần đây, thời gian tôi với chú ấy vào đây ở cũng gần bằng nhau. Nhưng tôi nghe nói tính tình chú ấy hơi lập dị, cả đời chưa lập gia đình, cho tới bây giờ chú ấy vẫn sống một mình, tôi chưa từng thấy chú ấy qua lại với người nào cả…


Tôi cười lạnh:
Chắc chắn ông ta phải sống một mình rồi! Có loại ham mê bệnh hoạn như thế thì chẳng người phụ nữ nào muốn ở cùng đâu!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.