Chương 407: Tham ăn cùng cực
-
Người Tìm Xác
- Lạc Lâm Lang
- 1170 chữ
- 2022-02-06 08:52:55
Tôi thấy anh rể đang lo cho sự an toàn của mình, nên cười nói:
Anh không cần quá lo lắng đâu, khó khăn thì chắc chắn là có, nhưng có giải quyết được hay không thì em còn phải về bàn lại với Đinh Nhất và chú Lê đã, xem họ nói thế nào.
Sau khi chào lão Triệu, tôi đi thẳng đến nhà chú Lê, mới vào cửa đã thấy chú Lê đang ngồi đối diện nói gì đó với Đinh Nhất, thấy tôi vào mặt đầy ý cười nói:
Chú vừa bảo Đinh Nhất gọi điện cho cháu, bảo cháu đến đây ăn cơm trưa! Không ngờ cháu đã tự đến rồi, mũi thính đấy, biết trưa nay được ăn cua à?!
Tôi nghe được ăn cua, vội nhanh chóng đi rửa tay. Chú Lê thấy tôi vội vội vàng vàng, đập vào tay tôi nói:
Còn chưa xong mà vội gì!
Bấy giờ Đinh Nhất mới hỏi tôi:
Bác sĩ Triệu tìm cậu có chuyện gì thế?
Tôi kể chuyện của anh em họ Tống cho họ nghe, chú Lê trầm mặc không nói, Đinh Nhất thì trầm giọng nói:
Thế giới dưới đất phức tạp hơn tưởng tượng của chúng ta rất nhiều, đặc biệt là những nơi có lịch sử triệu năm như hầm than kia, dưới đó có khi còn tồn tại sinh vật thượng cổ nào đó…
Tôi không tin nói:
Anh nói dọa người à, nếu như trong đống than có tồn tại sinh vật cổ đại gì đấy, sao lúc còn bé đi nhặt than tôi không phát hiện ra?
Đinh Nhất thấy tôi không tin thì hỏi lại:
Thế theo cậu thứ gì đã kéo Tống Vĩ vào trong hầm than?
Tôi ngẩn người, tiếc là thứ đó đã tấn công từ đằng sau Tống Vĩ nên anh ta không nhìn thấy được. Nhưng lực kéo lớn như vậy chắc chắn không thể nhỏ được.
Chú Lê bảo tôi đừng vội, để chú hỏi bạn tình hình cụ thể ở mỏ than rồi tính. Nếu như mọi chuyện đúng như Tống Nghiêm nói thì chuyện đó chắc chắn là không nhỏ, có lẽ mọi người đều biết.
Tôi nghe chú Lê nói thế liền gật đầu, không nói nữa…
Cơm trưa có cua biển, tôi ăn liền năm con, cuối cùng vẫn là Đinh Nhất nói:
Đừng có ăn nữa, mấy thứ đồ biển này có tính hàn, ăn đỡ thèm thì được, cậu định ăn thay cơm à!
Mặt tôi đỏ ửng nói:
Gì chứ? Vẫn còn mà!!
Chú Lê nói:
Cứ ăn no đi! Chỉ cần cháu không sợ ban đêm bị tiêu chảy thôi! Dù sao cũng là khách đến biếu, không ăn ngay sợ sẽ không còn tươi nữa!
Tôi nghe chú Lê nói vậy lại tiếp tục ăn. Kết quả tôi với Đinh Nhất còn chưa về đến nhà, bụng đã bắt đầu đau rồi.
Thế nào? Không nghe lời thấy thiệt chưa? Đã bảo cậu thứ này không ăn nhiều được thì không tin, cứ tham ăn cơ! Chút rồi cậu xem!
Đinh Nhất tức giận nói.
Nhưng tôi bây giờ không có sức để tranh luận với anh ta, chỉ muốn anh ta về cho nhanh, bây giờ tôi muốn vào nhà vệ sinh… Sau khi về đến nhà, tôi chạy vào nhà vệ sinh trước, ngay cả Kim Bảo nhiệt tình lao ra đón cũng coi như không thấy.
Được lắm! Thế mà giày vò tôi cả đêm, khiến tôi lần sau nhìn thấy cua biển là lùi bước, xem ra đúng là nhiều lúc phải cẩn thận mồm miệng! Không thì người chịu khổ cuối cùng vẫn là mình.
Hôm sau tôi cảm thấy người nhẹ nhàng, thoải mái hơn, nhưng không muốn xuống giường, tiếp tục giả vờ nằm trên giường. Đinh Nhất thấy mặt tôi khó coi nên đi xuống tầng mua thuốc, không ngờ lúc tôi đang nửa tỉnh nửa mơ thì nghe thấy tiếng chuông cửa.
Vì trong nhà hầu như không có khách, chuông cửa rất ít khi vang lên, cho nên lúc tôi nghe tiếng chuông, trong lòng thầm mắng, không biết là ai không có mắt? Không biết hôm nay tôi không thoải mái à?
Chờ đến khi tôi kéo thân thể mệt mỏi ra mở cửa, thì thấy người đứng ngoài cửa là lão Triệu, anh ấy còn cầm theo một cái túi.
Sao anh lại đến đây? Chẳng lẽ anh biết em bị tiêu chảy à?
Tôi giật mình nói.
Lão Triệu ngạc nhiên nói:
Tiêu chảy? Sao lại bị thế? Ăn đồ hỏng à?
Tôi cười khan vài tiếng nói:
Anh đúng là hiểu em, hôm qua em ăn hơi nhiều cua…
Lão Triệu bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn xung quanh hỏi:
Đinh Nhất đâu?
Đi mua thuốc cho em rồi!
Lão Triệu nghe xong, đặt cái túi trên tay lên bàn trà, sau đó đứng dậy đi vào bếp. Một lúc sau anh ấy bưng một chén nước ra nói:
Uống cái này trước đi, đừng để bị mất nước!
Tôi cầm lấy uống một hớp, kết quả vừa vào miệng, tôi đã cảm thấy buồn nôn, mém tí nữa thì phun ra, cuối cùng vẫn cố nuốt xuống, sau đó buồn nôn nói:
Đây là nước gì thế, vừa mặn vừa ngọt!
Nước đường muối, bổ sung chất điện giải, uống hết đi, không được để lại ngụm nào!
Lão Triệu nghiêm mặt nói.
Tôi khẽ liếc nhìn anh ấy, đành phải cố uống cho hết cốc nước kia, tôi phát hiện bây giờ lão Triệu đã trở lại làm vai trò bác sĩ. Anh ấy nhìn tôi uống hết cốc nước, mới đẩy cái túi trên bàn đến trước mặt tôi:
Đây là anh Tống bảo tôi đưa cho cậu, tất cả có hai mươi vạn, cậu đếm đi…
Gì thế ạ? Em không vội lấy tiền, anh ấy đưa sớm thế làm gì?
Lão Triệu thở dài nói:
Anh Tống lo cậu không chịu giúp mình, cho nên bảo tôi đem tiền đến cho cậu trước, anh ấy cũng biết việc này không dễ làm nhưng anh ấy chỉ là một người bình thường, không biết phải nhờ cậy ai.
Tôi cũng có chút khó xử:
Chuyện này hôm qua em đã kể cho chú Lê rồi, chú ấy bảo để chú ấy hỏi thăm thông tin mỏ than, nhưng bây giờ vẫn chưa có tin tức gì! Anh cứ về nói với anh Tống, tiền này anh ấy cứ cầm đi đã, chuyện này em sẽ cố gắng đến cùng, còn tiền thù lao, chờ đến khi bọn em tìm được thi thể của Tống Vĩ rồi đưa cũng không muộn…
Lão Triệu thấy tôi khăng khăng không nhận cũng chỉ đành đồng ý cầm tiền về trước. Tôi thấy bây giờ mà nhận tiền đúng là điên rồi, trong nhà đã có một túi tiền mặt rồi, nếu hôm nay lại thêm đống này nữa, thế không phải là mời trộm đến lấy à?
Mặc dù chú Lê cho tôi cái bùa tránh kẻ trộm kia, nhưng tôi luôn cảm thấy chú ấy đang lừa mình!