• 3,970

Chương 412: Thế giới dưới đất


Sau khi ăn cơm, ngoại trừ súng, các thiết bị cơ bản đều đã chuẩn bị xong, vì nghĩ ngày mai sẽ có một trận chiến ác liệt, nên8 chúng tôi đi ngủ sớm.

Lúc chuẩn bị ngủ, tôi hỏi Đinh Nhất:
Ngày mai xuống hầm anh có sợ không?

Chú Lê cẩn thận nhìn chất lỏng và vết kéo ở cửa động nói:
Xem ra chúng ta đến đúng chỗ rồi, ít nhất là mấy thợ mỏ mất tích trước đó, đại khái có thể đoán được họ bị thứ kia lôi vào trong này!


Vậy bây giờ chúng ta đi vào ạ?
La Hải hỏi chú Lê.
Thang máy chậm rãi hạ xuống, tôi có cảm giác bốn người chúng tôi như những anh hùng chuẩn bị lâm trận, có điều chúng tôi không biết chờ mình dưới đó là thứ gì…
Chỉ nghe
Cạch
, thang máy đã đến nơi, Đinh Nhất kéo cửa đi ra ngoài đầu tiên. Mới đầu tôi còn tưởng là bên dưới sẽ tối thui! Không ngờ dưới mỏ đều có đèn, cách một đoạn sẽ có một ngọn đèn cao áp chiếu sáng toàn bộ hầm mỏ.
Trong đường hầm, tôi phát hiện việc khai thác than hiện giờ rất hiện đại, than đá hầu hết đều dùng băng chuyền đưa lên trên, việc này sẽ tiết kiệm rất nhiều nhân công, không như trước đây, đều do con người tự cõng đưa ra.
Mặc dù bây giờ nghề thợ mỏ vẫn là nghề có hệ số nguy hiểm tương đối cao, nhưng so với trước đây đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Nói xong, chúng tôi đi vào thang máy, bí thư Vương còn tự mình kéo cửa thang máy, sau đó nhìn chúng tôi đi xuống dưới.
Chúng tôi mặc đồ bảo hộ tiêu chuẩn của thợ mỏ, quần áo lao động, mũ bảo hộ, đèn đầu... Đương nhiên, chúng tôi cũng chuẩn bị thêm một chút trang bị, như đèn pin mắt sói, dao thép, nước và thức ăn, gậy huỳnh quang, đương nhiên riêng tôi còn có răng thú có một không hai…
Tôi ngồi dậy, nghiêm túc nói với anh ta:
Yên tâm đi, ngày mai tôi chắc chắn sẽ tập trung tinh thần, đánh được thì đánh, đánh không được thì chạy!

Đinh Nhất lẩm bẩm
Vậy thì tốt
, sau đó xoay người ngủ.
Đinh Nhất3 cười ha ha nói:
Sợ hãi? Tôi trời sinh không biết sợ là gì... Còn cậu, ngày mai xuống đó linh hoạt lên, mặc dù đó có thể l9à quái vật, nhưng tôi vẫn có cảm giác có liên quan đến tai nạn hầm mỏ trước giải phóng, cho nên ngày mai chắc chắn phải cẩn6 thận, biết không?

Tôi biết Đinh Nhất bình thường không phải là người nói nhiều, hôm nay anh ta nói nhiều như vậy,5 chắc chắn không tự tin lắm với tình hình dưới hầm. Nhưng cũng không biết vì sao, chỉ cần có Đinh Nhất bên cạnh, tôi không thấy sợ hãi gì cả.
Bí thư Vương nói với chúng tôi:
Lê đại sư, tôi chỉ đưa các vị đến đây, tôi sẽ cùng hai đồng chí cảnh sát chờ các vị bình an ra ngoài!

Chú Lê cười khoát tay với ông ta:
Được, vậy ông cứ ở đây chờ tin tốt của chúng tôi!

Đinh Nhất nhận cái túi, gật đầu với họ, không nói lời nào.
Vừa đi vào trong hầm mỏ, Đinh Nhất mở túi kiểm tra vũ khí bên trong, không tệ, hai khẩu đột kích mini, hai khẩu súng ngắn, lắp đạn đầy đủ, bên trong còn có thêm hai băng đạn dự phòng. Sau khi kiểm tra, chúng tôi đi về phía thang máy dành cho thợ mỏ.

Mọi người nhìn bên trong kìa!
La Hải đột nhiên dùng đèn pin chiếu về phía mặt đất trong động.
Chúng tôi nhìn kỹ, phát hiện trên mặt đất chỗ nào cũng có dấu vết lôi kéo thứ gì đó, mà xung quanh động tối cũng có đầy chất lỏng sền sệt đã gần khô.
Nhưng chặn thì chặn, chỗ dùng tảng đá chặn lại phía dưới bên trái không hiểu sao lại xuất hiện một cái lỗ lớn tầm một mét vuông! La Hải cúi người nhìn vào trong, bên trong tối om không nhìn thấy thứ gì.
Lúc tôi nhìn về hướng cái động đó, có cảm giác từng đợt gió nóng thổi ra... Bây giờ, tôi nhớ đến lời Đinh Nhất nói hôm qua, lập tức lấy răng thú trước ngực ra. Tình hình phía trước không rõ thế nào, nếu không cẩn thận chỉ sợ sẽ có sai lầm lớn.
Tôi cũng ngủ một mạch đến rạng sáng, hiếm khi ngủ ngon như vậy, một giấc mộng cũng không có. Ăn xong bữa sáng, bí thư Vương đưa chúng tôi đến miệng hầm mỏ, nơi đó đã có sẵn hai cảnh sát vũ trang đứng ở đó, tôi vừa nhìn đã hiểu họ đến giao súng!
Quả nhiên, một cảnh sát đưa cái túi đen dài cho chúng tôi nói:
Trong đây là thứ các anh muốn, chút nữa xuống hầm thì mở ra xem, hai người chúng tôi sẽ chờ trên này, đến khi mọi người an toàn ra khỏi hầm, trả lại túi và đồ bên trong cho chúng tôi.

Trước khi xuống hầm, chú Lê đã hỏi kỹ bí thư Vương, đường hầm gặp hầm mỏ cũ ở chỗ nào. Bí thư Vương đưa cho chúng tôi một sơ đồ phác thảo, phía trên có đánh dấu điểm gặp nhau. Theo như ông ấy nói, chỗ đó rất dễ tìm, vì hai đầu đều dùng đá tảng để chặn lại vết tích rất rõ ràng.
Quả nhiên, chúng tôi đi sâu vào bên trong khoảng mười phút, thì gặp điểm giao nhau mà bí thư Vương đánh dấu. Đúng như lời ông ấy nói, hai bên đều dùng đá tảng và xi măng để chặn lại.
Chú Lê gật đầu:
Ừ! Bây giờ đi vào! Không vào hang cọp sao bắt được cọp con?


Thế là bốn người chúng tôi nối đuôi nhau đi vào trong lỗ đen cao hơn một mét kia. Những tình huống như thế này vẫn theo quy củ cũ, đi đầu là Đinh Nhất, La Hải cuối cùng, còn tôi và chú Lê đi ở khu vực tương đối an toàn là ở giữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.