• 3,970

Chương 472: Đôn đá vẽ phù văn


Bỗng chú Lê làm vẻ giễu cợt tôi nói:
Bóng lưng của chú mà thằng cháu cũng nhận nhầm, đáng bị ăn đập…



Ơ! Chú nói thế c8ũng quá xấu bụng rồi! Chẳng phải do cháu lo lắng chú gặp nguy hiểm mới đi theo sau à?
Tôi tỏ vẻ tủi thân.

Chú Lê đi tớ3i vỗ vai tôi và nói:
Thằng cháu, lần sau nhớ để ý vào đấy! May mà lần này bị thương không quá nặng, nếu mà cháu bị đập cho thà9nh đồ ngốc, hoặc bị mất trí nhớ như Đinh Nhất, thì chắc chú đây khóc mất!

Tôi mở miệng, nhưng lại nuốt lời định nói và6o. Chú Lê nói rất đúng, sau này lúc nào không có Đinh Nhất ở bên cạnh, tôi cũng không thể tự ý hành động một mình được. Vì có v5ẻ như mỗi lần tôi tự đi làm chuyện nguy hiểm là thể nào cũng chịu thiệt thòi…
Giờ bị vỡ đầu, chắc chắn trong mấy ngày này tôi không thể xuống giếng được. Vậy nên ba chúng tôi bàn bạc, quyết định quay về huyện ở, như thế tôi cũng tiện đến bệnh viện kiểm tra.
Chú Lê nói lại chuyện này với tổng giám đốc Lương, ông ta lập tức gọi điện tới khách sạn để lấy phòng cho chúng tôi, còn dặn dò mãi mấy ngày này tôi phải nghỉ ngơi cho thật khỏe, những chuyện khác cứ chờ vết thương đỡ hơn rồi nói sau.
Tôi buồn rầu nói:
Tại sao lần nào người quan trọng nhất và không có sức chiến đấu nhất như em đều bị đánh vậy nhỉ?


Bởi vì cậu thiếu một thứ.
Đinh Nhất đứng cạnh nói với vẻ rất thành thật.

Thiếu cái gì?
Tôi tò mò.
Lúc quay trở lại ngôi nhà cổ, tổng giám đốc Lương đã chuẩn bị xong tất cả các thứ mà chú Lê yêu cầu từ trước, có một chuyện khiến tôi rất ngạc nhiên là, La Hải cũng đang ở trong ngôi nhà cổ này.
Có lẽ trước lúc đi chú Lê đã gọi điện cho anh, nhưng khi ấy anh chàng bận gì đó nên tới muộn mấy ngày, lại vừa đúng lúc tôi bị thương, nên tới bây giờ anh ấy mới đến.
La Hải thấy tôi thì cười nói:
Sao rồi? Nghe nói cậu bị thương hả?

Sau đó Tiểu Tôn đưa chúng tôi đến khách sạn mà tổng giám đốc Lương đã sắp xếp sẵn, cũng vừa lúc anh ta tiện đường về nhà. Vì xảy ra chuyện tối hôm qua mà tôi cũng bắt đầu đề phòng Tiểu Tôn, không còn nói chuyện cởi mở giống như khi trước.
Thái độ của Tiểu Tôn vẫn hay nói như cũ. Anh ta kể rằng khoảng hai năm trước mình mua căn nhà này, vì vợ không thích sống ở trong tòa nhà cổ kia.
Tôi thầm nghĩ, nếu tôi mà là vợ của anh ta thì cũng không muốn ở, không cần biết hoàn cảnh ở đây như thế nào, chỉ cần nghĩ đến chuyện tòa nhà đó đã hơn trăm năm tuổi, chẳng rõ bên trong đã từng có bao nhiêu người chết đây? Có cho tôi tiền, tôi cũng không muốn ở.
Tôi cười khô khốc:
Ha ha… Cũng đúng nhỉ!

Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy La Hải nói về nghề cũ của mình, lúc đó tôi còn thực sự hơi mong chờ rằng phía dưới giếng này sẽ là một tòa mộ cổ…
Tổng giám đốc Lương gọi năm, sáu tên khá đô con tới, đứng ở miệng giếng phụ trách đưa đón chúng tôi lên xuống. Đinh Nhất là người đầu tiên đi xuống, La Hải, tôi và chú Lê đều đeo đầy đủ dây thừng rồi, họ cũng từ từ đưa chúng tôi xuống dưới.
Chú Lê suy nghĩ một lúc rồi nói:
Giờ vẫn chưa chắc, nhưng nếu thật sự là thế, thì chúng ta cũng không nên dính vào đồ của người chết.


Thế còn tổng giám đốc Lương?


Đến lúc đó rồi tính, nhưng mấy thứ thế này, chắc ông ta cũng không dám muốn đâu.
Chú Lê nói.
Trưa hôm đó, chúng tôi trang bị đầy đủ rồi xuống giếng cổ.
Lúc ấy tôi còn hỏi La Hải:
Êu, anh Hải, chẳng phải anh vẫn hay nói cứ bình minh là không chạm vào vàng à?

La Hải nhìn tôi:
Chắc cậu đọc tiểu thuyết nhiều cũng biết! Nghề này của bọn anh tuy đều làm về đêm, nhưng đó là vì ban ngày sợ bị người khác thấy nên không tiện mà thôi. Giờ ở dưới đáy giếng đều là người chết cả, vậy mà còn muốn xuống lúc nửa đêm? Thế chẳng phải đi tìm chết hả!

Trước khi chúng tôi đi, tổng giám đốc Lương đã dặn Tiểu Tôn, khi đến huyện phải đưa chúng tôi đi ăn cơm tối đã. Lúc đầu Tiểu Tôn định mời chúng tôi đến một nhà hàng sang trọng, nhưng chú Lê lại xua tay:
Đêm rồi mà ăn đồ ngon không có lợi cho dưỡng sinh, đi, cậu đưa chúng tôi đi ăn mì trộn dầu ở đây là được rồi!

Tôi nghe mà không vui, đầu tôi đã bị thương rồi, chẳng lẽ còn không được ăn ngon một chút à? Nhưng khi người phục vụ bê bát mì lên, đúng là quá thơm ngon! Tiểu Tôn nói món này được gọi là mì kéo, loại mì được dân bản xứ ăn nhiều nhất.
Trên bát mì là lớp ớt bột đỏ rực và những cọng hành lá xanh biếc, xối một thìa dầu nóng nghe những tiếng
xèo xèo
vang lên, mùi thơm lan tỏa bốn phía… Dù chưa ăn vào miệng nhưng nước bọt của tôi đã ứa cả ra rồi.
Ăn xong một bát mì to, tôi cảm giác cả người đều khoan khoái, nếu phải so sánh thì có khi những sơn hào hải vị lúc trước tổng giám đốc Lương chuẩn bị còn chẳng sánh bằng bát mì này.
Chú Lê thấy tôi hùng hổ ăn thì bật cười:
Sao hả? Nghe lời chú đúng chưa! Thịt cá ăn nhiều rồi, thỉnh thoảng ăn những món nhẹ của địa phương, thấy rất hài lòng phải không.

Vài ngày sau đó, vì muốn nhanh chóng khỏe lại mà hầu như ngày nào tôi cũng chỉ ăn với ngủ, ngủ rồi ăn, kết quả là tới ngày cắt chỉ, tôi lên cân thử, thấy mình tăng tận ba ký!

Thiếu thông minh.




Chú Lê nói đại khái tình hình dưới giếng cho La Hải, anh ấy nghe xong thì cau mày:
Chắc phía dưới không phải là mộ cổ đấy chứ?

Chúng tôi xuôi theo vách giếng trơn nhẵn hạ dần xuống, không biết là do cái giếng này khá lạnh, hay vì âm khí nặng mà càng xuống dưới càng lạnh.

May mà chú Lê đã nghĩ đến chuyện này nên bảo chúng tôi mặc thêm quần áo để giữ ấm từ trước. La Hải là người cuối cùng xuống dưới, anh ấy phụ trách cầm bộ đàm để liên lạc với phía trên xem thả dây thừng xuống bao nhiêu.


Chân của tôi đụng mặt nước rồi!
Đinh Nhất ở phía dưới hét lên.

La Hải nghe vậy thì lập tức nói vào bộ đàm:
Dây số một ngừng lại!


Khi xuống cùng vị trí với Đinh Nhất, tôi phát hiện chân của mình và chú Lê chưa đụng được đến mặt nước, xem ra chân của tên Đinh Nhất này dài hơn chúng tôi một chút!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.