Chương 520: Vô thường cậy nhờ
-
Người Tìm Xác
- Lạc Lâm Lang
- 1310 chữ
- 2022-02-06 08:55:35
Cái gã này ngon, đốt năm mươi ký tiền giấy ngốn của tôi mất hơn một tiếng đồng hồ, cũng may trước đó tôi lấy một cái thùng 8sắt tới, bằng không đốt trực tiếp trên mặt đất như vậy chắc đốt cả thành phố luôn mất!
Còn như gái đẹp, cái tôi đố3t cho bọn họ là mô hình anime nổi tiếng nhất ở Nhật Bản hiện giờ, dáng người đó là hạng nhất luôn ấy! Lúc tôi đốt đi mà cò9n thấy không nỡ, đồ đẹp như vậy lại đốt cho hai con ma kia!
Sau khi xong việc, chúng tôi về nhà, đáng lý ra tôi đã6 đốt những món họ cần cả rồi, việc này phải coi như qua luôn. Nhưng không ngờ, ban đêm tôi vừa mới đi vào giấc ngủ thì lại5 rơi vào ác mộng…
Tôi lập tức mờ mịt nói:
Hai vị… đại ca sao lại tới đây? Là đồ em đốt không hợp ý hai anh ư?
Bạch Vô Thường nghe xong quơ quơ một ngón tay trước mặt tôi nói:
Không không không, đồ cậu đốt chúng tôi rất hài lòng.
Tôi nghe thế thì mắng thầm, bà nội cái đồ thối chân, mày hài lòng còn tới tìm ông làm gì hả? Nhưng trên mặt vẫn phải ra vẻ cung kính nói:
Thế không biết hai anh tới tìm em… còn có chuyện gì nữa?
Sao có thể! Là em sợ các anh ghét bỏ em không có không bản lĩnh thôi!
Tôi vội giải thích.
Bạch Vô Thường lập tức trừng mắt nhìn Hắc Vô Thường rồi nói:
Đại ca, đừng dọa người anh em Tiểu Minh… Chúng ta còn có việc nhờ cậu ấy cơ mà?
Tôi nghĩ thầm hoá ra chờ tôi ở đây đấy? Ta nói Hắc Bạch Vô Thường này sao khi không lại muốn móc nối quan hệ với mình chứ? Thì ra là có việc cần tôi làm! Nhưng bản lĩnh của mình thế nào tôi tự biết, có thể giúp được bọn họ làm chuyện gì đây?
Vì thế Bạch Vô Thường kể lại cho tôi chuyện năm xưa hai anh em họ vì phạm sai lầm trong công việc đã khiến một hồn phách thoát khỏi lục đạo luân hồi…
Đó là buổi tối của một ngày sáu mươi năm trước, hai anh em họ dựa theo chỉ dẫn của Sổ Sinh Tử, đến một đạo quán câu linh hồn của một đạo sĩ già. Theo chỉ dẫn trên Sổ Sinh Tử, dương thọ của lão đạo sĩ là năm mươi sáu, vì thế vào cuối đêm canh ba, hai anh em họ đi đến đạo quán kia.
Đang trên đường đi, đột nhiên thấy trong một căn nhà đang bày rượu mừng, đi bên ngoài đều ngửi thấy mùi rượu thơm lan toả xung quanh! Hắc Vô Thường mê rượu, bèn muốn uống hai ngụm rồi mới đi làm việc chính, Bạch Vô Thường không lay chuyển được nên đành phải cùng vào.
Bạch Vô Thường cười hê hê nói với tôi:
Là thế này, hai anh đây bình thường cũng không có bạn bè gì trên này, cho nên có chuyện gì đều không tiện làm việc, qua lần giao tiếp này, các anh phát hiện con người nhóc cũng không tệ lắm, nên muốn kết bạn với cậu…
Tôi đang nghe cái lời rắm chó gì đây! Nào có ai còn sống sờ sờ đi kết bạn với quỷ sai đâu? Nhưng ngoài miệng lại không thể nói như vậy, vì thế trên mặt cười hùa nói:
Hai vị đại ca xem trọng thằng em quá, sao em trèo cao nổi chứ!
Hắc Vô Thường có vẻ nhìn ra tôi đùn đẩy, bèn quăng cái điều khiển từ xa trong tay đi:
Sao? Không vui à?
Họ vào nhà thì thấy tuy làm đám cưới nhưng trên mặt khách và chủ lại không có nửa phần vui mừng, thậm chí có người còn mang vẻ sợ hãi. Hắc Vô Thường mê rượu nên cũng không nghĩ nhiều, nháy mắt đã nhập vào một người đàn ông, định nhân cơ hội uống hai ly rượu mừng.
Nhưng Bạch Vô Thường từ trước đến nay cẩn thận, anh ta cảm thấy tiệc cưới này không bình thường! Vì thế anh ta bèn bí mật vào phòng cưới để xem xét, kết quả phát hiện, đây nào phải đám cưới gì đâu, rõ ràng là minh hôn!
Trong phòng cưới cô dâu chú rể đều ngồi ngay ngắn trên ghế dựa, nhưng tư thế của họ cứng đờ không hề nhúc nhích, quan trọng nhất là chỉ cần nghiêng người là có thể nhìn thấy sau lưng họ có một cây gậy chống đỡ cơ thể, như vậy mới có thể làm cho họ ngồi được trên ghế.
Lúc này Bạch Vô Thường cũng nhìn ra suy nghĩ của tôi, cười nói:
Yên tâm, chuyện vào sinh ra tử chắc chắn sẽ không tìm cậu, chúng tôi muốn cậu giúp chúng tôi tìm một người.
Người? Người nào có thể làm hai anh để bụng thế?
Tôi ngờ vực nói.
Bạch Vô Thường thu lại khuôn mặt vẫn luôn tươi cười, có vẻ hơi u sầu nói:
Việc này phải bắt đầu nói từ hơn sáu mươi năm trước…
Mới đầu tôi cảm thấy có người đang vỗ nhẹ lên mặt, lúc ấy tôi còn tưởng là Đinh Nhất giỡn với mình, vì thế tôi mất kiên nhẫn nói:
Đừng quậy, tôi buồn ngủ mà!
Không ngờ sau đó mặt tôi lại bị vỗ mạnh một cái, tiếp theo nghe thấy một giọng nói quái dị cất lên bên tai:
Đừng ngủ nữa Lý Tiểu Minh! Bằng không anh đây sẽ câu linh hồn nhỏ bé của cậu đi đấy!
Nghe đến đó tôi giật mình ngồi dậy, thấy Bạch Vô Thường đang ngồi trên ghế mát xa thoải mái nhìn tôi, còn Hắc Vô Thường đứng bên cạnh anh ta tò mò ấn điều khiển từ xa của cái ghế.
Đáng lý ra minh hôn cũng không tính là gì, lúc ấy ở dương gian có phong tục làm minh hôn cho con cái chết sớm, khó trách lại làm đám cưới lúc đêm muộn thế này! Vì thế Bạch Vô Thường ra khỏi phòng cưới, định lôi Hắc Vô Thường mê rượu nhanh chóng đi làm việc chính.
Nhưng không ngờ tới khi anh ta ra tới sân thì thấy Hắc Vô Thường đã uống say! Lúc ma nhập xác người, nếu uống say chẳng những tổn hại dương thọ của người này, hơn nữa một khi say đến quên canh giờ, tới lúc gà gáy báo sáng, có thể họ sẽ thật sự gặp rắc rối.
Quỷ sai đều có một quy tắc, đó chính là trước khi hừng đông phải trở lại âm ty, nếu không đến lúc Diêm Quân điểm danh sẽ không gánh nổi hậu quả! Nhưng bây giờ lại đã đến giờ câu hồn đạo sĩ kia, nếu lúc này không đi, vậy sẽ bỏ lỡ canh giờ hôm nay.
Bạch Vô Thường nhìn người anh em của mình, thầm biết không thể bỏ mặc anh ta, đành phải để lão đạo sĩ kia sống lâu một lát! Vì thế anh ta lập tức lôi Hắc Vô Thường ra khỏi thân thể người phàm kia, sau đó vội vội vàng vàng đưa về âm ty.
Chờ anh ta đưa lão Hắc về xong lại một mình hấp tấp quay lại, nhưng phát hiện lão đạo sĩ kia đã tắt thở từ lâu. Lúc ấy Bạch Vô Thường cảm thấy việc này không đúng, đáng lý ra nếu không có quỷ sai câu hồn, như vậy âm hồn vừa mới chết đa phần đều sẽ bất động ở nguyên đó, nhưng sao bây giờ chỉ còn lại thân thể của lão đạo sĩ chứ?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.