• 3,971

Chương 53: Nửa thật nửa giả


Sau khi Thời Kính Chi tiếp quản sự nghiệp, anh ta kết hợp kỹ thuật nấu rượu truyền thống và nước ngoài lại, đồng thời còn dạy em trai kế cách kinh doanh quán rượu, người ngoài nhìn thấy đây chính là cặp anh em thân tình điển hình.

Nghi ngờ của cảnh sát trưởng không thể tra rõ được, đành phải từ bỏ… Mấy chục năm sau, quán rượu kia hoang tàn, người đời sau chuẩn bị phá nó đi, thì gặp phải chuyện lạ.

Không ngờ khi dỡ quán rượu, thì phát hiện một bộ xương trong đống gạch đổ nát! Vì khi ấy người trong nhà đi từ lâu, nên mọi người đoán, không biết có phải là xương của ông chủ Xuân Lai bị đồn đã thăng thiên kia không?

Thời đó chưa có giám định DNA, thi thể đã thối nát đến mức chỉ còn lại bộ xương khô, dù có là mẹ ruột thì cũng chẳng thể nhận ra. Thế nhưng dù da thịt đã thối rữa thì quần áo vẫn còn, trang phục này không giống với các công nhân khuân vác trong quán rượu.

Cuối cùng khi mọi người di chuyển bộ xương thì có một mảnh lụa trắng rơi ra, bên trên thêu hai chữ: Kính Chi.’’

Kể đến đây thì tôi dừng lại, rồi cười mà không nói gì, nhìn phản ứng của mọi người…

Họ bị câu chuyện của tôi hấp dẫn, thấy tôi dừng lại thì giục.


Cuối cùng hung thủ là ai? Có phải Thời Kính Chi không? Nhưng nếu đúng thì tại sao anh ta lại giết cha ruột của mình? Mau lên, đừng để mọi người đoán già đoán non nữa, cậu kể nốt đi.
Triệu Lỗi sốt ruột.

Tôi cười không nói gì, nhìn về phía Phương Tư Minh, cậu ta hơi xanh mặt, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh hùa theo hỏi tôi đáp án. Tôi cũng biết khi ấy cậu ta cũng là nạn nhân, nhưng anh thanh niên giết người đó là ai?

Nghĩ đến đây, tôi tiếp tục cười nói…


Hung thủ chính là quả phụ Trương, tuy người phụ nữ này đã qua một đời chồng, nhưng nhan sắc lại động lòng. Khi Thời Kính Chi du học về, anh ta ngạc nhiên vì có thêm mẹ kế thì ít, mà bị nhan sắc của bà hấp dẫn thì nhiều. Một người là tình đầu chớm nở, một người lại là đào mật lâu năm, đương nhiên sẽ như củi khô gặp lửa. Nhưng tiệc vui chóng tàn, gian tình giữa hai người bị Thời Xuân Lai phát hiện. Quả phụ Trương sợ Thời Xuân Lai sẽ dựa vào chuyện đó để đuổi bà ta đi, nên tiên hạ thủ vi cường, hạ độc Thời Xuân Lai. Thời Kính Chi và quả phụ Trương thông đồng nói với người ngoài rằng cha mình đã thành tiên. Vì thời đó vẫn còn mê tín, mà dù có người nghi ngờ thì cũng không tìm được chứng cớ. Cứ như vậy mà chẳng ai phát hiện ra, mãi đến mấy chục năm sau, khi quán rượu bị phá thì thi thể bị lộ, mọi người mới biết rõ chân tướng.


Sau khi tôi kể xong, dường như Phương Tư Minh thở phào nhẹ nhõm, cũng không căng thẳng như trước. Cậu ta cho rằng chuyện đó chẳng qua chỉ là trùng hợp, bí mật của cậu ta vẫn còn chưa bị phát hiện…

Lúc này, Tống Đại Trí tới chỗ tôi, nhạo báng:
Tiến Bảo này, chuyện này là cậu bịa ra chứ gì? Nghe như chém gió ấy? Tớ nghi là cậu mượn chuyện người ta để kể lắm!


Tôi lườm cậu ta:
Cậu không cần quan tâm thật giả đâu, nhưng đây chắc chắn là bản gốc được chưa?


Sau đó mọi người lại nhao nhao nói không tin, bảo tôi bịa, thế là trò chơi lại tiếp tục.

Vừa khéo cái nắp lại rơi vào tay Phương Tư Minh, vẻ mặt cậu ta có hơi kỳ lạ, nhưng sau đó bình thường trở lại rất nhanh.

Phương Tư Minh hỏi:
Bắt buộc phải là chuyện gì đó kinh khủng à?


Mọi người gật đầu nhất trí:
Đúng vậy!


Cậu ta lắc đầu cười, tự rót cho mình một ly vang đỏ, sau đó nhìn mọi người một lượt rồi nói bí ẩn:
Tớ sẽ kể cho các cậu nghe một câu chuyện thật, là chuyện xảy ra ở chính khu nghỉ dưỡng này, bây giờ hối vẫn còn kịp đấy!


Mọi người cho rằng đây chỉ là chiêu trò, nên ồn ào giục cậu ta mau kể.

Phương Tư Minh uống một hớp rượu đỏ, hắng giọng rồi kể cho chúng tôi sự cố kinh người liên quan đến khu nghỉ dưỡng.


Lúc nãy Tống Đại Trí đã nói, trước đây chỗ này là một nhà máy rượu, đã xảy ra một trận hỏa hoạn thiêu chết mấy công nhân, ông chủ nhà máy cũng biến mất. Có người đồn rằng ông ta sợ phải chịu trách nhiệm nên đã bỏ trốn, có người lại nói ông ta tự châm lửa, muốn mọi người trong nhà máy đồng quy vu tận với mình… tóm lại vẫn không tìm thấy thi thể ông ta đâu.

Sau này người ta mua lại, bắt đầu dỡ bỏ để xây khu nghỉ dưỡng bây giờ. Vì là một câu lạc bộ tư nhân, nên bình thường cũng không đông khách lắm, lúc nào cũng khiến người ta cảm thấy vắng vẻ, dần dần xuất hiện lời đồn nơi này có ma.

Mùa hè nọ, có một giám đốc công ty đưa tình nhân đến đây chơi. Nửa đêm, cô nhân tình đột nhiên muốn uống rượu vang nên họ gọi phục vụ mang đến hai bình rượu, nhưng nhân viên lại nói muốn uống rượu vang vào buổi tối thì phải đặt trước mới có.

Giám đốc đó nghe xong thì tức giận, ông ta chưa bao giờ nghe chuyện muốn uống rượu vào ban đêm thì phải đặt trước, nên đưa tình nhân xuống sảnh tiếp tân nói chuyện. Nhân viên trực lễ tân kiên nhẫn giải thích, nói đây là quy định của ông chủ, buổi tối hầm rượu sẽ bị khóa, chỉ có ông ấy mới vào được.

Giám đốc kia không tin, nhất quyết bắt lễ tân đưa ông ta xuống hầm rượu. Không còn cách nào khác, nhân viên đành dẫn ông ta đến cửa hầm rượu, đúng là cửa hầm bị khóa thật.

Dù không cam lòng, nhưng thấy cửa khóa thế kia, ông ta chỉ đành kéo người tình đi về.

Vốn đây chỉ là chuyện nhỏ, cũng không có nhân viên nào để ý đến. Ai ngờ sáng hôm sau, lúc phục vụ gõ cửa phòng giám đốc kia hỏi xem có cần dọn dẹp không, thì chẳng thấy ai trả lời. Phục vụ phòng cũng không dám tùy tiện mở cửa, vì sợ khách vẫn còn ngủ nên không nghe thấy. Nhưng tới trưa, đã đến giờ trả phòng mà vẫn chẳng thấy họ xuống.

Phục vụ lại tới gõ cửa, nhưng vẫn im hơi lặng tiếng, không ai trả lời. Lần này phục vụ đành chạy đi xin giám đốc mở cửa, kết quả trong phòng lại không có một bóng người. Đồ đạc của họ vẫn còn nguyên, không hề có dấu hiệu sắp đi! Phục vụ thấy thế thì vội gọi giám đốc đến.

Sau khi giám đốc kiểm tra phòng, thì gọi cho vị khách đó, nhưng lại không thể liên lạc được. Ông ta đành cho hai bảo vệ đi tìm khắp nơi ở các quầy rượu, nhưng vẫn không thấy người đâu.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.