• 3,970

Chương 555: Không được yên bình


Hải Lam cứ ăn cho đến lúc không thể ăn được nữa mà nôn ra mới tỉnh lại, nhưng sau đó hỏi thì cô ta chẳng nhớ gì cả. Vì thế ông Ba Kiều 8phải đưa cô ta đến gặp bác sĩ, dù gì bây giờ trong bụng cô ta cũng đang có thai, mọi chuyện đều phải hết sức cẩn thận.

Lần đi 3bệnh viện kiểm tra này thì tất cả đều bình thường! Các chỉ số hạng mục sức khỏe của thân thể đều rất tốt, thai nhi cũng đã bắt đầu có 9tim thai.
Chú Lê thấy thế cũng không do dự nữa, tay bấm quyết rồi đập một lá bùa vàng vào trán của Hải Lam. Hải Lam đang ăn ngấu nghiến bỗng rùng mình, sau đó ngất xỉu ngã vào lòng ông Ba Kiều.
Ông Ba Kiều sợ quá, liên tục hỏi chú Lê thế này là bị thế nào. Chú Lê xua tay với ông ta và nói:
Không sao đâu, tối hôm nay bà nhà có thể ngủ yên giấc rồi. Nhưng đây chỉ là trị ngọn mà không phải trị tận gốc, muốn giải quyết triệt để thì đúng là phải về Sơn Tây một chuyến, xem ra đúng là cô con dâu kia của ông có vấn đề.

Thế lại quá hợp ý của chúng tôi! Chúng tôi đang muốn cô ta đi ngủ sớm để có thể quan sát cẩn thận dáng vẻ lúc bị phát bệnh. Theo lời ông Ba Kiều nói, thì chỉ cần vợ ông ta đi ngủ thì chưa đến một tiếng sau sẽ xuống nhà mò ăn ngay.
Vậy là ba chúng tôi ngồi uống trà đặc trong phòng khách nhà ông Ba Kiều để chờ… Đúng như lời ông Ba Kiều đã nói, chỉ khoảng hơn bốn mươi phút sau, Hải Lam mặc đồ ngủ đi từ trên cầu thang xuống.
Tôi cảm thấy buồn cười, đây chẳng phải là có nhiều tiền để đốt quá à, cứ phải tìm cho cái tên nghiện ma túy kia một cô vợ! Chắc con trai nghiện ma túy của ông Kiều khi còn sống là một đứa nhát gan, mà cha già lại tìm cho cậu ta một cô vợ đanh đá, ngày nào cũng bắt nạt cậu ta nên mới gây ra chuyện không yên bình như thế này?
Đến lúc trời tối, ba người chúng tôi đi đến nhà của ông Ba Kiều. Ông Ba Kiều không hổ là trùm địa ốc, nhà ở cũng phải là một tòa biệt thự bốn tầng, nhưng trong nhà tính cả người giúp việc cũng chỉ có ba người, đêm nay nếu có xảy ra chuyện kỳ quái gì thì đáng sợ lắm đây.

Không thể nào, khi tôi sai người tìm nhà của cô bé kia thì có điều tra rồi, họ đều là người trong sạch cả, có thể xảy ra vấn đề gì chứ?
Ông Ba Kiều kiểu nửa tin nửa ngờ.
Chú Lê lắc đầu:
Cái này khó mà nói được, có vấn đề hay không phải đến tận nơi xem xét mới biết. Dù sao cô bé cũng được chôn trong mộ tổ nhà ông, nếu thật sự xảy ra vấn đề thì sẽ động đến căn cơ của ông đấy, phiền phức lớn lắm!

Nghe chú Lê nói xong, tôi hỏi ông ấy có nhận công việc này không?
Chú Lê gật đầu:
Có việc kiếm tiền mà lại không nhận? Ngốc đấy à! Nhưng trước khi đi Sơn Tây, chúng ta phải qua gặp vợ của ông Ba Kiều một lần, để xem nguồn cơn bệnh tình của cô ta là ở chỗ nào đã…

Ông Ba Kiều nghe thấy thế thì tim suýt ngừng đập, sao vợ mình lại gọi mình là bố? Chẳng lẽ là con trai mình trở về? Nhưng nghĩ kỹ thì thấy không đúng lắm, con trai mình nên ông ta biết, từ nhỏ đến lớn nó có bao giờ bị đói ăn đâu?
Thế là ông Ba Kiều mới cẩn thận hỏi:
Tiểu Hiên? Là con à?

Lúc trước Hải Lam vẫn chỉ đến nửa đêm xuống mò ăn, nhưng chẳng mấy chốc ông ta phát hiện ra cô ta sẽ vừa ăn vừa nói gì đó. Cô ta không nói còn đỡ, vừa nói ra đã dọa ông Ba Kiều chết khiếp.
Thì ra tối hôm đó, vợ chồng ông Ba Kiều nằm ngủ chưa bao lâu thì Hải Lam lại bắt đầu đứng dậy. Lo lắng cho việc đi lại của Hải Lam nên mỗi lần phát hiện Hải Lam xuống giường, ông Ba Kiều đều sẽ đi theo trông chừng.
Sáng sớm hôm sau, ông Ba Kiều vẫn chưa hoàn hồn, vội vàng đưa Hải Lam đến ở một đêm trong ngôi chùa gần nhà. Kể ra cũng lạ, cô Hải Lam này chỉ cần ngủ trong chùa thì ban đêm sẽ chẳng xảy ra chuyện gì cả, ngủ thẳng giấc cho đến sáng! Nhưng chỉ cần vừa về đến nhà là lại phát bệnh ngay.
Cuối cùng hết cách, ông Ba Kiều đành phải sai người đến tìm chú Lê, nhờ chú hỗ trợ về Sơn Tây xem thử, có phải đợt kết hôn âm mà ông ấy làm cho con trai có vấn đề gì hay không.
Ai ngờ, lần này trong lúc ăn cơm, Hải Lam lại đột nhiên nói một câu.

Bố, con đói, bố cho con ăn cơm đi…

Lúc ấy ông Ba Kiều nghe bác sĩ nói tất cả đều ổn thì cho rằng chắc là không có vấn đề gì lớn, có thể do đợt vừa rồi 6về quê xử lý hậu sự cho Kiều Hiên nên mệt mỏi, cứ ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày là không sao.
Nhưng ông Ba Kiều nhanh chóng phát hi5ện ra, chuyện không hề đơn giản như vậy…
Ông Ba Kiều cẩn thận đi theo sau, sợ vợ mình vấp ngã. Chú Lê hơi cau mày, cũng nhanh chóng đi theo. Hải Lam đi vào bếp, bắt đầu cầm nồi cơm điện lên ăn cơm thừa bên trong như hổ đói.
Nếu không phải đã chuẩn bị sẵn tâm lý thì chúng tôi còn tưởng rằng cô gái này đã bị ma đói nhập cơ đấy! Cô ta vừa ăn vừa nói:
Bố, con đói… Bố để cho con ăn một miếng đi! Con sắp chết đói rồi…

Ai ngờ, ông ta vừa dứt lời thì Hải Lam đang nhét cơm vào miệng đột nhiên trợn đôi mắt trắng dã lên nhìn ông ta và nói:
Tôi không phải con của ông! Mau bảo con ông cút ra khỏi nhà tôi đi!

Tiếng hét này suýt làm ông Ba Kiều bị ngã ngửa, nghe giọng nói đâu phải là giọng của vợ ông ta, mà giống như là giọng của một cô gái trẻ mới mười mấy tuổi. Hơn nữa cô ta còn nói bảo con ông cút ra khỏi nhà mình, ông Ba Kiều lập tức nghĩ có phải đây là cô con dâu ma mà mình chưa từng thấy mặt hay không!
Vì Hải Lam không nhớ chuyện xảy ra sau khi mình ngủ, thế nên cô ta không thích chuyện ông Ba Kiều mời chúng tôi tới nhà. Ông Ba Kiều đành phải nói là muốn mời chúng tôi đến thay đổi phong thủy trong nhà, cho cô ta được an thai.
Hải Lam còn ít tuổi nên không quá tin tưởng vào những chuyện này, nhưng nếu ông Ba Kiều đã nói vậy thì cô ta cũng chẳng quan tâm đến nữa, bảo mình lên lầu đi ngủ đây.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.