Chương 623: Dao phay đoạt mạng
-
Người Tìm Xác
- Lạc Lâm Lang
- 1069 chữ
- 2022-02-07 11:28:28
Chú Lê thấy bà lão lại muốn kích động, vội trấn an:
Bà chị, không phải chúng tôi không muốn giúp, nhưng đây là tìm xác xuyên8 quốc gia, nếu bên kia không có người quen giúp đỡ, chúng tôi đến đó cũng không biết có ích gì không!
Tôi cũng thở 3dài, điều chú Lê nói là sự thật, mặc dù trước đó chúng tôi nhận không ít vụ tìm xác xuyên quốc gia, nhưng đó là do có người 9bên đó dẫn đường, nếu không chúng tôi chẳng nói được tiếng địa phương, đi với không đi cũng như nhau!
Cuối cùng chú 6Lê thấy bà ấy đáng thương nên đồng ý đến nhà xem qua, có khả năng âm hồn của Cao Diễm Bình vẫn ở trong nhà chưa đi, nên bà l5ão mới gặp ác mộng.
Bà Hoàng nói:
Chắc khoảng một tháng…
Vậy tấm giấy khen này cầm về đây lúc nào?
chú Lê lại hỏi tiếp.
Bà Hoàng nhướng mày:
Cũng khoảng một tháng!
Lúc chúng tôi đến nhà bà Hoàng, bà đã chờ sẵn dưới lầu, sau khi vào nhà chúng tôi mới biết bà ấy sống một mình.
Bà chị, tôi nghe nói chị có con trai mà? Sao không ở cùng họ?
Chú Lê nghi ngờ hỏi.
Bà Hoàng thở dài:
Nhà của nó nhỏ, giờ lại có thêm người, nên tôi chuyển ra ngoài thuê phòng ở.
Vì bà Hoàng thường xuyên mơ thấy con gái, cho nên chúng tôi quyết định buổi tối sẽ đến nhà bà ấy xem thử. Trước đó chú họ đã dạy tôi cách để không nhìn thấy âm hồn, tôi đã bảo Đinh Nhất làm giúp, không biết có tác dụng hay không, tối nay coi như để thử xem sao.
Lần đầu dùng kính nên tôi cảm giác rất lạ, có lẽ do tác dụng tâm lý nên tôi thấy hơi khác trước kia. Đinh Nhất thấy tôi ra đến cửa vẫn tạo dáng trong gương thì chế giễu tôi đeo kính lên có cảm giác nhã nhặn bại hoại…
Lúc ra cửa, tôi cố ý lấy kính xuống nhìn xung quanh, nhưng không thấy có gì thay đổi, cũng không khác gì so với đeo kính, thế là tôi lại hậm hực đeo lên. Vì là kính không độ nên ban đêm đeo cũng không ảnh hưởng đến thị lực, đeo vào vẫn rất thoải mái.
Chú Lê đập tay nói:
Được, tìm ra vấn đề rồi!
Nói xong chú ấy cầm tờ giấy khen trong tay bà Hoàng đưa cho tôi nói:
Cháu thử xem!
Tôi đưa tay định cầm lấy, nhưng vừa chạm vào đột nhiên bàn tay truyền đếm cảm giác bỏng rát, tôi vung tay lên theo bản năng khiến tờ giấy khen rơi ra ngoài.
Thường thì dưới tình huống này Đinh Nhất sẽ đón tờ giấy đó, nhưng hôm nay anh ta lại đứng sau lưng chú Lê, không kịp ra tay, cuối cùng mọi người đành nhìn tờ giấy khen rơi trên đất…
Bà Hoàng nghĩ một chút rồi nói:
Mọi người chờ chút…
Bà ấy đi vào phòng cầm một thứ ra, nhìn kỹ thì ra là một tờ giấy khen học sinh giỏi. Nhưng nhìn bên trên hình như có dấu nước, có lẽ trước đó đã bị ướt.
Đây là giấy khen lúc con gái tôi học cấp hai, trước đó nhà bị dột nên tôi phải dán lại, đây là kỷ niệm duy nhất nó để lại! Khi còn nhỏ, con gái tôi học rất giỏi, nhưng vì trong nhà lúc đó chỉ có thể chu cấp cho một đứa đi học, nên Tiểu Bình học đến cấp hai thì nghỉ học đi làm.
Bà Hoàng đau thương nói.
Chú Lê đột nhiên nghĩ ra một chuyện:
Bà chị, chị chuyển đến đây bao lâu thì bắt đầu gặp giấc mơ kia?
Tôi không khỏi bận lòng:
Vậy một mình dì ăn ngủ ra sao? Nếu có chuyện gì, cũng không ai biết.
Bà Hoàng cười nói:
Không sao, ngày nào con tôi cũng mang đồ ăn đến, tôi tự hâm nóng lại là được.
Nghĩ cũng đúng, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, không ở cùng không có nghĩa là con trai con dâu không hiếu thuận. Nhưng trước khi đến, chúng tôi đã từng nghi ngờ con gái bà Hoàng có phải đã ở lại trong phòng mẹ mình không?
Nhưng phòng này là phòng thuê, đáng lý ra Cao Diễm Bình không thể biết đến căn phòng này! Chẳng lẽ hồn phách có thể tự mình tìm đường ư? Tôi nhìn bày biện trong phòng, có thể thấy bà Hoàng là người rất tiết kiệm, có nhiều thứ đã dùng nhiều năm.
Chú Lê lấy la bàn đi xung quanh, xem trong phòng có âm hồn gì không, nhưng kim la bàn không hề nhúc nhích, giống như không có chút âm khí nào.
Thấy chú ấy không có kết quả gì, tôi nhìn quanh rồi hỏi bà Hoàng:
Ở đây có thứ gì liên quan đến con gái dì không?
Lúc đó tôi giơ tay nhìn lại, thấy đầu ngón tay có dấu vết bị bỏng như bàn ủi nung đỏ chạm vào, vô tội nói:
Vừa rồi thật ngại quá, mọi người nhìn tay tôi xem, không ngờ thứ này lại nóng như thế!
Chú Lê nghi ngờ nhặt tờ giấy khen dưới đất lên, nhìn xung quanh nói:
Không có gì! Thứ này sao lại làm cháu bỏng được?
Chú nhìn tay cháu xem, đây chính là bị bỏng mà!
Tôi nói.
Ba chúng tôi đều mải xem tay tôi và tấm giấy khen, nên không ai chú ý đến sự thay đổi của bà Hoàng… Trong lúc bọn họ đang kiểm tra vết thương trên tay tôi, tôi có cảm giác sau lưng gió lạnh vù vù…
Đôi khi ý thức về nguy hiểm của con người rất thần kỳ, lúc đó tôi cảm thấy toàn bộ lông tơ trên người đều dựng đứng, bản năng khiến tôi quay đầu nhìn lại, bà Hoàng mới vừa nãy vẫn còn là một bà lão với gương mặt hiền lành, lúc này mặt mày dữ tợn, tay cầm dao phay lao thẳng đến chỗ tôi…
Bà định làm gì!
Tôi hét lớn, lui ra sau theo bản năng, may là tôi phát hiện sớm, nếu không đến mình chết thế nào cũng không biết!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.