• 3,970

Chương 740: BÀO THAI TRONG BỤNG


Người mà lão Lam Ngũ gọi đến không phải là người vớt xác chuyên nghiệp, những người này đến nơi thấy thi thể của Trịnh Tiểu Lệ b8ị đông cứng trong băng thì cho rằng nên đập vỡ băng ở xung quanh rồi mới vớt thi thể lên.

Nhưng khi bọn họ đập vỡ băng 3xung quanh và vớt thi thể lên thì lại phát hiện, dưới lớp băng kia chỉ còn chiếc áo khoác màu đỏ! Thi thể đã bị nước sông cuốn 9trôi đi từ lúc nào rồi!

May mà lúc ấy ba chúng tôi vẫn chưa đi, thế nên đội trưởng của họ hớt hải chạy tới để nói rõ tì6nh huống. Chú Lê nghe xong thì nhíu mày nói:
Sao có thể như vậy được? Cái áo choàng đó được mặc vào người thi thể, mấy người v5ừa đập vỡ băng mà thi thể đã tự trôi tuột ra khỏi áo à?

Chú Lê bảo tôi thử cảm giác lại xem thi thể Trịnh Tiểu Lệ có còn ở gần đây hay không? Tôi đi đến bên cạnh lão Lam Ngũ, cẩn thận cảm nhận mặt sông. Nhưng đúng vào lúc này, một cái đèn pha vô tình chiếu sang hướng bờ sông đối diện, tôi nhìn thấy một người phụ nữ tóc tai bù xù thình lình đứng ở bờ bên kia!!
Tôi chưa kịp chuẩn bị tâm lý nên giật nảy mình! Xem ra âm hồn của Trịnh Tiểu Lệ vẫn còn ở ngay đây, nhưng vì sao cô ấy không chịu rời sông? Thế là tôi lại nhắm mắt để cảm giác thêm…
Bỗng nhiên, dường như tôi cảm nhận được một âm hồn khác ở trong tàn hồn của Trịnh Tiểu Lệ, mặc dù nó rất yếu ớt nhưng lại là một linh thể độc lập, chẳng lẽ ở dưới mặt sông này còn một thi thể khác?
Chú Lê nói:
Anh cứ yên tâm, có chúng tôi ở đây thì tất nhiên sẽ không để anh xảy ra chuyện, nhưng anh phải dùng thái độ thành khẩn nhất, đừng để chuyện gì xảy ra nữa.

Sau đó lão Lam Ngũ run rẩy đi ra đứng ở bờ sông, nói với mặt sông rằng:
Tiểu Lệ à! Là anh có lỗi với em… Em đừng hận anh nữa! Em yên tâm đi, anh chắc chắn sẽ chăm sóc bố mẹ em giúp em, dù đời này chúng ta không thể thành vợ chồng, nhưng anh sẽ thay em hiếu kính với họ, em cứ an tâm lên đường đi!

Lão Lam Ngũ nói những lời này xong, nhưng trên mặt sông chẳng có phản ứng gì cả, mấy người thợ đứng xung quanh đều nhìn lão với vẻ mặt kỳ dị khiến bầu không khí khá xấu hổ…
Tay đội trưởng kia cũng chỉ biết nhăn nhó:
Đúng vậy ạ, chuyện này cũng quá kỳ lạ, vừa rồi rõ ràng tôi còn nhìn thấy thi thể ở ngay dưới lớp băng mà!

Ba chúng tôi đành phải đi tới bờ sông một lần nữa, khi nhìn thấy chiếc áo đỏ được vớt ra từ trong lớp băng, tất cả cùng ngạc nhiên choáng váng, sao có thể như thế này được! Rõ ràng vừa rồi chiếc áo vẫn còn mặc trên người Trịnh Tiểu Lệ mà!
Chú Lê nghĩ mãi cũng không hiểu, chẳng lẽ thi thể này lại tiếp tục làm
xác chết lội ngược dòng
! Tôi vội xua tay với chú:
Không đúng, cháu vẫn cảm giác được thi thể đang ở dưới lớp băng này, chắc chắn là vẫn chưa bị trôi đi xa…

Chú Lê lẩm bẩm:
Chuyện này đúng là lạ, chẳng lẽ Trịnh Tiểu Lệ vẫn còn điều gì luyến tiếc à? Không lẽ cô ấy muốn gặp lão Lam Ngũ một lần?

Tôi gật đầu:
Có khi đúng là như vậy thật đấy ạ!

Chú Lê gọi ngay cho lão Lam Ngũ, bảo lão đến đây ngay lập tức. Dù sao đây cũng là chuyện của công ty, cho dù lão có sợ hãi thì vẫn phải tự vác xác đến. Lúc lão đến nơi thì sắc trời đã dần tối, đội vớt xác phải dùng mấy ngọn đèn lớn để chiếu lên mặt sông.
Nhưng ý nghĩ này nhanh chóng bị tôi gạt đi, bởi vì nếu dưới sông còn thi thể khác thì tại sao tôi chỉ cảm nhận được một chút xíu sự tồn tại của nó mà không thấy ký ức tàn hồn? Thế thì linh thể yếu ớt này chắc chắn có quan hệ với Trịnh Tiểu Lệ, hẳn nó cũng là nguyên nhân khiến thi thể của cô ấy không chịu rời sông.
Rốt cuộc nó là cái gì? Chẳng lẽ lúc lên xe, Trịnh Tiểu Lệ có mang theo một vật sống như chó mèo gì đấy à? Nhưng trong ký ức của cô ấy chưa từng xuất hiện chi tiết này! Tôi quay sang hỏi lão Lam Ngũ:
Trịnh Tiểu Lệ có nuôi thú cưng gì không?

Lão Lam Ngũ lắc đầu:
Không, Tiểu Lệ rất sợ chó mèo nên chưa bao giờ nuôi!

Tôi nghe lão nói thế thì càng cảm thấy kì quái hơn, vậy thì cái linh thể mà tôi cảm nhận được kia là từ cái gì? Chẳng lẽ… chẳng lẽ Trịnh Tiểu Lệ đang mang thai mà chính cô ấy cũng không biết?!
Tôi vội vàng nói suy nghĩ của mình cho chú Lê, ông ấy nghe xong cũng lắc đầu liên tục:
Nếu thế thật thì rất phiền phức, đầu tiên là Trịnh Tiểu Lệ không cam lòng trước khi chết, lại thêm cái thai nhi chưa thành hình này nữa, khó trách trước đó sẽ xảy ra tình huống xác chết lội ngược dòng!

Chú Lê quay sang hỏi lão Lam Ngũ:
Trước khi đi, Trịnh Tiểu Lệ có nói với anh về chuyện cô ấy đang mang thai không?

Lão Lam Ngũ thấy chú Lê thì run rẩy nói:
Lê đại sư, thật ra tôi và Trịnh Tiểu Lệ này…

Chú Lê xua tay:
Tôi đã biết chuyện giữa hai người rồi, nếu không tôi đã không bảo anh tự tới đây. Bây giờ Trịnh Tiểu Lệ không chịu rời sông, e là do cô ấy có oán niệm quá sâu, thế nên tôi mới gọi anh tới đây để nói vài lời xin lỗi chân thành với cô ấy, để cô ấy an tâm lên đường!

Lão Lam Ngũ nghe vậy thì liên tục gật đầu:
Không có vấn đề gì, không có vấn đề gì! Tôi chắc chắn sẽ xin lỗi cô ấy đàng hoàng tử tế, nhưng mà… nhỡ cô ấy không đồng ý thì phải làm sao?

Lão Lam Ngũ nghe chú Lê nói thế thì cũng giật mình:
Không thể nào! Nếu cô ấy có con thì sao tôi lại để cô ấy đi chứ? Nhà họ Lam chúng tôi rất hiếm con trai, chỉ cần có giọt máu của mình thì chắc chắn phải sinh ra! Nhưng Tiểu Lệ không hề nói với tôi về chuyện cô ấy đang mang thai!


Chú Lê thở dài:
Có lẽ đến chính cô ấy cũng không biết mình đang mang thai rồi, giờ mẫu thể có oán khí, cộng thêm oán khí của thai nhi chết yểu… Ài… ông chủ Lam à, anh đến bờ sông nói lại một lần nữa đi, lần này nói theo tôi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.