Chương 827: TÌM KIẾM CỬA SINH
-
Người Tìm Xác
- Lạc Lâm Lang
- 1248 chữ
- 2022-02-08 04:11:54
Tôi vội nhìn lại, ôi đệch! Đây chẳng phải là cái gã cầm máy ảnh DSLR kia à? Lúc ấy tôi cũng ngạc nhiên đến mức ngẩn người ra, không ngờ ngoài Chiêu8 Tài ra, bên trong này thật sự còn có những người khác!
Tôi gật đầu:
Đúng, anh có thấy cô ấy ở đâu không?
Người kia chỉ tay về h3ướng Tây Bắc:
Cô ấy đang ở trong khu nhà nghỉ đằng kia kìa! Mấy người bị nhốt ở trong này như chúng ta đều sẽ đến tụ họp ở đó.
Chiêu Tài lắc đầu:
Không có, chị chỉ hơi sợ hãi thôi…
Tôi bám lấy vai Chiêu Tài, cố an ủi:
Không có gì đâu, có em ở đây rồi! Nói cho em biết, làm sao mà chị vào được trong này?
Chiêu Tài kể lại cho tôi nghe, chiều tối hôm qua chị ấy hẹn chúng tôi tới ăn lẩu, sau đó ở nhà một mình chuẩn bị nguyên liệu để nấu lẩu, bỗng đúng lúc này chị ấy đột nhiên nghe thấy có tiếng động phát ra từ phòng làm việc của lão Triệu…
Tôi ngạc 9nhiên khi nghe gã nói từ
chúng ta
nên hỏi:
Anh… chúng ta?
Gã đàn ông cầm máy ảnh DSLR gật đầu:
Ừ, chính là chúng ta.
Các ng6ười có bao nhiêu người vậy?
Tôi hỏi.
Gã cầm máy ảnh DSLR vừa rồi đưa tôi tới đây bỗng nói xen vào:
Chúng tôi đều vào đây rất lâu rồi, ban đầu những người mới tới đều cảm thấy mình có thể nhanh chóng ra ngoài thôi, nhưng cuối cùng đều giống như chúng tôi, vĩnh viễn bị nhốt lại.
Nghe gã nói vậy, tôi mới quay đầu nhìn một lượt tất cả những người ở đây và phát hiện, quần áo họ mặc trên người đúng là thời kỳ nào cũng có, trong đó còn có cả một người đàn ông mặc quân phục của Quốc Dân Đảng.
Tôi gật đầu với họ, rồi lo lắng hỏi Chiêu Tài:
Chị thế nào rồi? Có bị thương ở đâu không?
Gã nói từ tốn:
Nếu không tính cậu và cô gái vừa mới tới kia, thì tất cả chúng tôi có mười tám người5.
Sau đó gã đưa tôi đến khu nhà nghỉ, đi vào trong, đúng là tôi nhìn thấy mười mấy người ăn mặc đồ hiện đại đang ngồi ở đây, Chiêu Tài cũng có mặt trong số đó.
Chiêu Tài vừa thấy tôi là suýt khóc ầm lên, chắc đây là lần đầu tiên chị ấy cảm thấy nhớ tôi như vậy đấy nhỉ:
Sao bây giờ em mới đến! Rốt cuộc đây là đâu vậy?!
Dựa vào lời họ nói thì bọn họ đến từ những thời kỳ khác nhau và đều bị bức tranh này hút vào, từ sau khi vào đây, họ chưa từng thấy ai có thể ra ngoài được. Lúc này tôi đột nhiên nhớ tới lời dặn sau cùng của chú họ, chẳng lẽ ý của chú ấy là không muốn đám người này ra ngoài?
Nếu đúng như những gì họ nói, thì người đầu tiên tiến vào đã chờ đợi ở đây đến mấy chục năm rồi, vậy bây giờ họ là cái gì? Có thể ra ngoài sao? Mà cho dù họ có ra ngoài đi chăng nữa thì sẽ biến thành dáng vẻ như thế nào?
Khi chưa có đáp án cho những vấn đề này, tôi chắc chắn sẽ không để họ biết tôi có cách đi ra ngoài, nếu không nhiều người như vậy muốn theo… Tôi cũng không thể nào ngăn cản được!
Vì mấy ngày trước đã từng có một con chim bồ câu bay từ cửa sổ vào làm loạn hết cả phòng làm việc lên, nên Chiêu Tài vội chạy vào để xem tình hình.
Nhưng khi chị ấy vào phòng làm việc của lão Triệu thì thấy bức tranh
Họp chợ phiên
treo trên tường có gì đó hơi kỳ lạ, thế là chị ấy từ từ đi đến trước bức tranh để nhìn cho kỹ hơn. Đúng lúc này, trước mắt chị ấy đột nhiên xuất hiện một quầng sáng, chưa kịp có phản ứng gì thì Chiêu Tài đã bị hút vào thế giới này rồi.
Lúc Chiêu Tài vừa vào đây thật sự rất sợ hãi, mọi người ở đây đều không nhìn thấy chị ấy, cho dù chị ấy có la lên to đến mức nào, họ cũng không hề có phản ứng. Mãi cho đến khi chị ấy bước chân vào nhà nghỉ này, mới gặp được một đám người cũng bị tình trạng giống như mình.
Tôi biết chị ấy bị dọa sợ, vì chúng tôi vẫn luôn cố gắng không cho chị ấy biết những gì mà chúng tôi đã từng trải qua. Nhưng không ngờ bà chị này suốt ngày ru rú ở trong nhà mà cũng bị họa từ trên trời rơi xuống đầu.
Có lẽ do thấy tôi tới nên sắc mặt Chiêu Tài đỡ hơn nhiều, nhưng chị ấy vẫn nắm chặt góc áo của tôi và nói:
Đây là đâu vậy? Làm sao chúng ta ra khỏi đây được?
Tôi bất đắc dĩ đành lắc đầu nói:
Chị đừng gấp, nếu chúng ta có thể đi vào được thì cũng sẽ ra được.
Nghĩ tới đây, tôi bèn cười và nói với Chiêu Tài:
Không ngờ bức tranh này lại thần kỳ như vậy! Sau khi đi vào, chị có đi dạo xung quanh chỗ này không? Cảnh vật ở đây là thời kỳ cuối Thanh đấy! Sau này mà ra ngoài là không có dịp được nhìn thấy nữa đâu.
Chiêu Tài nhìn tôi bằng ánh mắt không hiểu, tôi đoán chị ấy đang nghĩ có phải tôi bị hâm rồi không?! Lúc này không nghĩ đến chuyện đi ra ngoài mà còn muốn đi ngắm phong cảnh? Nhưng chúng tôi là chị em nhiều năm rồi, vẫn có sự ăn ý với nhau, mặc dù chị ấy không hiểu rõ ý đồ của tôi, nhưng vẫn lo lắng phối hợp với tôi:
Lúc vào đây chị cũng không có tâm tình nào đi dạo… Vậy chúng ta thử đi xem xung quanh.
Gã cầm máy ảnh DSLR và tên sĩ quan thời Dân Quốc thấy thế thì rất nhiệt tình muốn làm người dẫn đường cho chúng tôi. Tôi cũng không từ chối, chủ yếu là sợ làm quá lộ liễu sẽ phản tác dụng.
Ra khỏi khu nhà nghỉ, tôi hỏi gã cầm máy ảnh DSLR kia vào đây bằng cách nào? Gã nói:
Khoảng chín năm trước, tôi đến thăm quan một bảo tàng tư nhân, trong lúc vô tình bị bức tranh này hút vào. Thật ra ở đây không có khái niệm thời gian, cho nên chúng tôi cũng không biết bây giờ ở bên ngoài là thời gian nào. Bình thường đều nhờ lúc có người mới đi vào, chúng tôi mới có thể biết hiện tại bên ngoài đến năm tháng nào rồi.
Tôi quay sang sĩ quan:
Vậy còn anh? Anh vào đây bằng cách nào?
Tên kia hơi mất tự nhiên, nói:
Tôi là do lúc đi đánh cướp ở Sơn Đông thì phát hiện bức tranh này, lúc ấy tôi vốn định tặng nó cho lữ đoàn trưởng để mừng sinh nhật… Nhưng có một đêm, tôi định bụng mở bức tranh ra nhìn xem thử, kết quả… không biết tại sao lại đi tới đây.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.