• 3,970

Chương 849: LINH HỒN TRONG TẦNG HẦM


Trên đường rời khỏi chùa Đại Phật, tôi thử nhập ba ngày sinh vào điện thoại, đáng tiếc là không có cái nào chính xác, xem ra muốn tìm manh mối của Ngụ8y Tử Huyên từ chiếc điện thoại này có vẻ khá khó khăn.

Sau khi trao đổi ý kiến trên xe, ba chúng tôi đều nhất trí rằng oan hồn của Khúc Lãng 3trong game đã dụ dỗ Ngụy Tử Huyên. Có lẽ nào trong ý thức của Khúc Lãng, rời khỏi cha mẹ là có thể rời khỏi tất cả nỗi khổ? Tôi hỏi một câu về vấn đề9 mà mọi người đều không muốn đối mặt:
Mọi người nói xem, hiện giờ Ngụy Tử Huyên có còn sống không?
Chú Lê nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói:
Khả năng n6ày cực kỳ thấp, nếu phán đoán của chúng ta chính xác, vậy bây giờ cách lúc xảy ra chuyện đã hơn nửa tháng, cháu cảm thấy cô bé đó có thể còn sống đượ5c không?
Tôi thở dài một hơi rồi nói:
Hy vọng chúng ta đều đoán sai...

Tôi tin nếu có người đứng tại ngã rẽ cuộc đời kéo lại, có lẽ cuộc sống của họ sẽ thăng hoa rực rỡ, sẽ không giống như bây giờ, chỉ là những cái xác lạnh lẽo nằm đây...
Đúng lúc này, Đinh Nhất và chú Lê cũng đi xuống đến nơi, chú Lê vừa đi đến cửa, lập tức lấy một tay bịt mũi rồi nói:
Chuyện này là thế nào? Tại sao lại như vậy... Trong này có Ngụy Tử Huyên không?
Tôi nghe chú Lê hỏi vậy mới giật mình phát hiện, trong số những người chết thế mà không có Ngụy Tử Huyên!

Ở đây không có?! Bên trong là sáu người xa lạ, trước mắt cháu không thấy được quan hệ giữa họ và Khúc Lãng là gì.
Tôi nói.
Chú Lê ngạc nhiên hỏi tôi:
Họ chết kiểu gì?
.
Tự tử... Tất cả đều là tự tử mà chết...
Tôi lẩm bẩm nói.
Đến lúc này chúng tôi mới phát hiện, thì ra phía dưới khu nhà có một tầng hầm. Nói thật lòng, nhìn tầng hầm tối om thế này, tôi chẳng muốn vào chút nào.
Thế nhưng vừa rồi chúng tôi đều nhìn thấy bóng đen kia chui vào đây, nhỡ đâu Ngụy Tử Huyên đang ở dưới thì làm sao bây giờ? Nghĩ tới đây, tôi đành mở đèn pin trên điện thoại lên, sau đó lấy hết can đảm định đi xuống kiểm tra xem thế nào.
Chúng tôi đi xuống hai đoạn cầu thang là tiến vào tầng hầm, ở đây có tất cả mười bốn căn phòng, trên cửa mỗi phòng đều có đánh số tương ứng với mỗi hộ gia đình, số 702 là căn trong cùng.
Nhưng cũng đúng lúc này, tự nhiên tôi bị một cơn ù tai, sau đó là cảm giác hoảng hốt trong lòng... Đinh Nhất đi trước thấy sắc mặt tôi là lạ thì quay lại hỏi:
Sao vậy? Ở đây có vấn đề gì không? Hay là cậu không khỏe chỗ nào?

Lúc trước, khi chúng tôi vòng qua vòng lại ở bên ngoài tòa nhà, nhưng đến nửa điểm khí tức của xác chết cũng không cảm giác được, chẳng lẽ chỉ dựa vào cánh cửa này, là có thể đem bên ngoài cửa và bên trong cửa ngăn thành hai thế giới?
Kết quả này thực sự làm tôi khó mà tiếp thu được, những người trẻ tuổi này... không nên đi đến cuối cuộc đời sớm như vậy. Có lẽ họ đã từng bế tắc, nhưng những ý nghĩ đó cũng là vào lúc đặc biệt mới xuất hiện mà thôi.
Đinh Nhất thấy tôi hơi sợ hãi thì bất đắc dĩ cầm lấy đèn pin rồi nói với tôi:
Tôi đi trước, cậu đi theo tôi...

Tôi lập tức thở phào, thế là tôi đi theo Đinh Nhất xuống dưới kiểm tra xem sao, chú Lê thì đứng canh chừng ở trên.
Trong lúc Đinh Nhất và chú Lê còn chưa xuống đến nơi, tôi không nhịn được từ từ tiến về phần hầm sâu nhất ở trong, vì có sáu sinh mệnh đã lần lượt kết thúc sự sống của mình ở nơi đó.
Khi tôi đẩy cánh cửa tầng hầm nhà Khúc Lãng, thứ mùi hôi thối bốc ra, dù không chiếu điện thoại vào trong nhưng tôi cũng đã tưởng tượng ra được cảnh tượng ra sao.
Mặt tôi tái nhợt, cố nói với anh ta:
Tôi không sao, anh mau chạy lên gọi chú Lê xuống đây, dưới này có rất nhiều xác chết...

Đinh Nhất định đi lên nhưng lại không biết có nên để tôi đứng một mình ở đây không, anh ta có vẻ bận tâm nhìn tôi nói:
Một mình cậu ở đây có được không?

Tôi không sao, anh mau lên gọi chú ấy xuống đáy đi!
Tôi cố lấy can đảm cười, nói với anh ta. Chúng tôi đều không ngờ tới tình hình lại nghiêm trọng đến như thế, lúc trước chúng tôi cũng chỉ muốn tìm cô bé Ngụy Tử Huyên và chống đối cha mẹ mà bỏ nhà ra đi. Bất kể cuối cùng cô bé đó là sống hay chết, chỉ cần có thể tìm được thì coi như đã cho bố mẹ cô bé một câu trả lời thỏa đáng! Nhưng ai mà biết được chúng tôi lần này tìm được một lúc đến sáu cái xác chứ...
Đêm đến, chúng tôi lại đến căn nhà cũ của nhà họ Khúc, dựa theo lời của Khúc Hưng Hoa, lúc trước ngoài trường và nhà, thì Khúc Lãng không bao giờ đi đâu cả. Xét thấy Khúc Lãng đã nhảy từ ban công nhà mình xuống, Chú Lê cho rằng nếu Ngụy Tử Huyên đã đến tìm Khúc Lãng thật thì chắc chắn cô bé phải đến khu nhà sắp bị dỡ bỏ này, đồng thời vào trong nhà họ Khúc. Nhưng vấn đề là căn nhà này chỉ lớn có như vậy thôi, nếu Ngụy Tử Huyên thật sự ở trong đó thì sao lần trước chúng tôi lại không tìm thấy?
Có kinh nghiệm từ lần trước, lần này chúng tôi không gấp gáp tìm kiếm ở tầng bảy, mà cẩn thận kiểm tra phía sau khu nhà trước. Chúng tôi muốn xem thử có phải Ngụy Tử Huyên bị giấu ở đâu đó bên ngoài tòa nhà hay không, tiếc là tìm cả nửa ngày mà không thấy gì hết. Ngay khi chúng tôi muốn dừng tìm kiếm thì bóng đen lần trước lại xuất hiện... Lần này cả ba chúng tôi đều nhìn rõ, bóng đen đó đi vào hành lang trong tầng hầm.
Những đứa trẻ này không tới đây rồi tự tử tập thể, mà là từng người lần lượt đến. Nếu nói giữa họ có điểm gì giống nhau, đó là trước khi chết tất cả đều đã từng chơi
Trời sinh một đôi
trên điện thoại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.