Chương 884: CẢ HAI CÙNG HÔN MÊ
-
Người Tìm Xác
- Lạc Lâm Lang
- 1204 chữ
- 2022-02-08 04:13:28
Tôi cứ tưởng mình sẽ phải nằm lâu trên mặt đất, không ngờ mới được hơn năm phút, chỉ thấy một bóng đen chậm rãi bò lên mặt đường hướng đến tôi... 8Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, thế nhưng
khi nhìn thấy nó từng chút từng chút một bò đến gần, trong lòng tôi vẫn có chút run rẩy, lo3 lắng không nói nên lời.
Đột nhiên tôi thấy trong miệng mặn mặn, giơ tay gạt đi thì phát hiện hóa ra toàn là máu... Tôi quay ra nhìn Đinh Nhất, lại thấy mặt anh ta tái xanh mà nhìn tôi, sau đó tôi thấy trời đất quay cuồng, tiếp đến cái gì cũng không biết.
Chờ đến khi tôi tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm phía sau xe tải, bên tay lái phụ anh Hậu đang ngồi với vẻ mặt ngơ ngác, mà xe tải lại đang chạy bình thường, tôi ngồi lên nhìn, hóa ra là Đinh Nhất đang lái xe. Anh Hậu thấy tôi tỉnh dậy, lập tức vui vẻ nói:
Cậu tỉnh rồi! Vừa rồi làm tôi sợ muốn chết!
Cuối cùng, con Mi đó cũng bò tới trên người tôi, mặc dù luôn nhắm mắt, nhưng tôi có thể rõ ràng cảm giác được âm khí phát ra từ nó. Có thể thứ này cũng rất hứng thú đối với tôi, bên trong miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng lộc cộc lộc cộc...
Đúng lúc này, tôi giật nhẹ ngón tay trỏ, Đinh Nhất đang nấp ở trên xe tải vội nhảy xuống, ngay sau đó tôi ngửi thấy mùi máu tanh, thế là tôi mở ngay mắt, nhìn thấy Đinh Nhất đã vẽ xong vòng tròn máu! Tôi vội nhảy ra khỏi vòng tròn bằng máu Thuần Dương này. Con Mị kia thấy tôi đột nhiên sống lại thì biết không ổn, nó muốn chạy trốn nhưng bị máu Thuần Dương của Đinh Nhất vẫy nhất không buông. Con Mị giống như bị thứ gì đó làm bỏng, nhanh chóng lùi về chỗ cũ...
Thế là tôi lập tức chém xuống, một đao bổ con Mị ra làm đôi... Ngay lúc thanh Bách Nhân Trảm trong tay tôi bổ nó, vậy mà có cảm giác rất kỳ quái, con Mị này giống như có thân thể thực sự, nhưng thân thể này lại giống một quả bóng hơi, đụng vào một cái là vỡ... Trong giây phút ngắn ngủi đó... Tôi thấy được rất nhiều khuôn mặt đau khổ hiện lên, chắc đó là oan hồn của những người chết trên tuyến đường này, thật không biết tôi làm thế này là giúp họ giải thoát hay lại rơi càng sâu vào địa ngục.
Nhưng vì để cứu lão Triệu, anh Hậu, còn có những du khách vô tội kia... Tôi phải làm như thế! Nếu thật có nghiệp chướng, vậy tất cả hãy tính lên đầu một mình tôi.
Tiến Bảo! Nhanh, lúc này!
Đinh Nhất vừa bịt vết thương trên cổ tay vừa nói. Tôi thấy vết thương trên cổ tay anh ta không nhỏ, cho dù đã nắm chặt mà vẫn có máu từ khe hở chảy ra, chắc là đã tổn thương tới động mạch chủ. Tôi nhất định phải đánh nhanh thắng nhanh mới được, thế là ngay lập tức tôi rút thanh
Bách Nhân Trảm
được bọc trong bao vải đầy chữ Phạn ra.
Trong nháy mắt khi tôi vừa rút ra, trong tai tôi kêu ầm lên, ngay sau đó tôi cảm thấy luồng âm khí cực mạnh trong cơ thể lại bắt đầu kích động. Mà cùng lúc đó, âm khí bên trong thanh Bách Nhân Trảm này như đang chậm rãi xông từ tay phải vào trong người.
Con Mị đang ở trong vòng máu Thuần Dương nhìn thấy điều này, dường như biết giờ chết của mình sắp đến, nó kêu lên một tiếng chói tai, làm thanh Bách Nhân Trảm tôi đang cầm suýt nữa tuột khỏi tay.
Tôi biết lúc này không thể có một giây do dự, phải ra tay ngay lập tức, nếu không chưa nói thế này có thể bị quá hóa liều mà chạy ra khỏi vòng tròn, chỉ sợ tôi cũng sắp không cầm được thanh Bách Nhân Trảm này!
Trước đó tôi đã bàn với Đinh Nhất, chỉ cần vật kia đến gần, tôi sẽ cử động ngón tay trỏ, sau đó anh ta sẽ nhảy t9ừ xe tải xuống, nhanh chóng dùng máu thuần dương vẽ một vòng tròn xung quanh.
Bước này thành công hay thất bại đều ở một chữ
Nhanh
! Phả6i ở lúc vật kia còn chưa phát hiện có biến vẽ xong vòng tròn. Nếu là người khác thì không biết, nhưng tôi tin Đinh Nhất có thể làm được. Tôi thấy5 vật kia từ từ tới gần, trái tim đập nhanh dồn dập, nếu không phải đang ngậm miệng, có khi văng cả tim ra ngoài rồi! Mặc dù đang khẩn trương muốn chết, nhưng trên mặt thì tôi vẫn phải giả vờ là xác chết, nếu không hết thảy đều phí công.
Mặc dù Mị đã chết, nhưng không hiểu sao, tay của tôi giống như dính chặt vào thanh Bách Nhân Trảm, làm cách nào cũng không thả ra được... Cùng lúc này tôi cảm giác trong cơ thể mình có một luồng âm khí chạy loạn, đầu đau như muốn nổ tung.
Đinh Nhất thấy tôi vẫn cầm thanh Bách Nhân Trảm không buông thì chẳng màng đến cổ tay còn đang chảy máu của mình, đi đến giật mạnh tay của tôi, giống như cướp thanh Bách Nhân Trảm trong tay tôi vậy. Bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, nếu lúc ấy không có Đinh Nhất bên cạnh, trời mới biết tôi lúc ấy có chết ở đó hay không. Dù vậy, tôi vẫn thấy hoa mắt, sau đó hai chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất.
Đầu óc tôi có hơi choáng váng hỏi:
Chuyện gì xảy ra với tôi vậy?
Anh Hậu nói với sắc mặt khó coi:
Đừng nói nữa, lúc cậu xuống xe nên tôi muốn nhìn một chút tình hình, chả hiểu thế nào hai mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh. Cũng may lúc đấy không phải đang lái xe, nếu không chắc chắn sẽ có chuyện. Chờ đến lúc tôi tỉnh lại, vậy mà thấy cậu cũng ngất xỉu, cậu còn trẻ như vậy, sao sức khỏe yếu thế?
Tôi cười cười có chút chột dạ, trời mới biết Đinh Nhất giải thích với anh Hậu thế nào, thế là tôi đành nói dối:
Chắc là do ngộ độc thức ăn! Đúng rồi, chúng ta làm gì bây giờ?
Lúc này Đinh Nhất nói xen vào:
Đầu tiên chắc tôi lái xe rời cao tốc, đến thị trấn đằng trước tìm bệnh viện, cho hai người khám qua một chút rồi tính tiếp.
Anh Hậu nghe xong lập tức nói với tôi:
Đúng đúng đúng, tôi phải kiểm tra kỹ một chút, chắc là trong người có chỗ nào đó có vấn đề, đến lúc đó cậu cũng nên bảo bác sĩ kê đơn thuốc cho.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.