• 3,215

Chương 898: CÔ GÁI TRẺ BỊ BẮT CÓC


Tôi đáp lại mà không cần suy nghĩ:
Tất nhiên là đồng ý rồi!


Kết quả chú Lê lại hỏi thêm:
Vậy cháu có xét đến lợi í8ch của những người xếp hàng phía sau cháu sẽ bị tổn hại không? Nếu là vì phía trước có người chen vào, làm một người phía sa3u cháu không mua được vé xe thì sao?


Tôi im lặng không đáp, chú Lê thấy tôi không trả lời nên nói tiếp:
Lại ví dụ 9như cháu mua được một vé ngồi, còn cạnh cháu có một người già đứng, ông ta không mua được vé ngồi, chỉ có thể đứng... Cháu c6ó nhường chỗ ngồi cho ông ta không?

Có chứ...
Tôi vẫn trả lời không do dự.
Chú Lê gật đầu:
Vậy nếu chuyến đi lần5 này của cháu đến mười mấy tiếng thì sao? Cháu sẽ cam tâm tình nguyện nhường chỗ cho một người xa lạ, sau đó để mình đứng mười mấy tiếng ư? Nếu mà như thế, còn không bằng ngay từ đầu cháu mua luôn vé đứng cho rồi!


Nói thật, nếu cháu gặp phải tình huống thế này chắc chắn cháu sẽ hơi do dự.
Tôi nói. Chú Lê lại cầm ly rượu lên uống một ngụm:
Cho nên ấy! Tuy lúc sống, những con quỷ nhỏ kia rất đáng thương, nhưng hồn phách của chúng không đầy đủ, nếu cố chấp muốn cho chúng chuyển thể đầu thai, kiếp sau của chúng cũng chỉ phải tàn tật thiếu thốn. Như vậy không những chúng không hạnh phúc, ngược lại còn chiếm mất danh ngạch được chuyển thể của hồn phách bình thường khác...

Tôi nghe thể thì cảm thấy chú Lê nói cũng đúng! Chúng ta vẫn luôn suy xét đến việc phải công bằng với kẻ yếu, nhưng lại xem nhẹ những người bình thường khác cũng nên được hưởng sự công bằng giống vậy. Nếu có người chịu hy sinh lợi ích của mình để giúp đỡ kẻ yếu, tất nhiên hành động này sẽ được ca ngợi. Nhưng nếu không muốn thì cũng không nên trách móc nặng nề, bởi vì mỗi người đều đáng được đối xử công bằng... Tối hôm đó tôi uống hơi nhiều, có lẽ vì trong lòng có nỗi niềm khó giải chăng! Cuối cùng tôi gục hẳn. Chờ đến khi tôi tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau, người cũng đã về nhà rồi...

Có đói không?
Đinh Nhất bày bữa sáng ra bàn rồi nói với tôi.
Tôi trả lời rất thành thực:
Đói... Cứ như mấy ngày rồi chưa ăn cơm ấy...
Ăn xong bữa sáng, tôi đang muốn về lại giường ngủ bù, kết quả lại nhận được điện thoại của chú Lê, bảo chúng tôi qua đó một chuyển ngay. Nghe giọng điệu này của chú ấy, chắc chắn là đã nhận việc gì rồi, vì thế tôi vội đi qua đó với Đinh Nhất. Khi chúng tôi đẩy cửa vào sân nhà chú Lê thì nhìn thấy một cặp vợ chồng trung niên tầm hơn bốn mươi tuổi đang ngồi ở ghế trúc trong sân, nói chuyện gì đó với chú Lê. Chú Lê thấy chúng tôi tới thì giới thiệu:
Đây là ông Lý và bà Lý... Họ muốn chúng ta tìm con gái đã mất tích giúp.

Tôi lễ phép gật đầu với họ:
Xin chào...
.
Tôi nghe thế thì phàn nàn:
Đúng vậy!! Mùi này là mùi gì vậy? Hội quá!

Tự cậu nôn ra còn chê hôi?!
Đinh Nhất hết chỗ nói rồi.

0...

Hoá ra tối hôm qua vừa về đến nhà, tôi đã nôn tháo nôn thắc khắp nhà, hun cho Kim Bảo trợn trừng mắt, mùi bay khắp phòng cả đêm rồi mà vẫn không tan đi nổi!! Bảo sao lúc mới dậy tôi lại thấy mồm miệng không có khẩu vị gì chứ?
Tôi mơ mơ màng màng ngồi dậy, ngửi thấy trong phòng có mùi chua chua, dạ dày lập tức ghê tởm muốn nôn ra. Lúc này Đinh Nhất dắt Kim Bảo đi ra ngoài về, tên nhóc kia thấy tôi đi về phía nó thì lại tỏ vẻ ghét bỏ, chạy về ổ của mình.

Nhóc con này, cả ngày ăn của tao uống của tao, nhìn thấy ông đây thì lại chẳng thèm chào đón!Tôi nổi giận nói.
Đinh Nhất nhịn cười bảo:
Cậu đừng nói nữa, cũng không trách được Kim Bảo ghét bỏ, cậu không cảm thấy mùi trong nhà gớm thế nào à?

Chờ chúng tôi ngồi xuống, ông Lý kể lại cho chúng tôi về chuyện con gái ông ấy là Lý Y Đồng mất tích. Nếu nói một cách chính xác, Lý Y Đồng cũng không được coi như mất tích, bởi vì cô ấy bị người ta bắt cóc...
Vào ba tháng trước, ông Lý đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại xa lạ, nói con gái Lý Y Đồng của họ bị bắt cóc, bảo người nhà chuẩn bị một trăm vạn tiền mặt không có seri liền nhau, nếu không sẽ giết cô bé.
Nhà họ Lý vốn giàu có, nhưng mấy năm trước Lý Y Đồng đột nhiên ngã bệnh nặng nên gần như đã tiêu hao hết tiền bạc trong nhà. Bây giờ bảo họ gom nhiều tiền mặt như vậy, đúng là hơi khó khăn. Mới đầu ông Lý và bà Lý thật sự muốn gom đủ tiền rồi lại nói, nhưng mượn bạn bè họ hàng hết lượt, cuối cùng chỉ mượn được năm mươi vạn, cộng thêm trong tay họ có hai mươi vạn, cũng miễn cưỡng có gần bảy mươi vạn.
Khi bọn bắt cóc gọi đến lần thứ hai, ông Lý đã từng năn nỉ bọn bắt cóc kia, nói họ thật sự chỉ có thể gom được bảy mươi vạn! Kết quả đối phương lại nói rất cứng rắn, nếu không nhìn thấy một trăm vạn thì cứ chờ nhặt xác cho con gái đi!

Cuối cùng dưới tình huống thật sự không kiếm đâu ra được ba mươi vạn kia, ông Lý đành phải chọn cách báo cảnh sát. Sau khi cảnh sát hiểu rõ tình hình thì lập tức thành lập tổ chuyên án, hơn nữa lúc bọn bắt cóc gọi tới còn bảo ông Lý xoa dịu đối phương, nói đã gom đủ tiền rồi. Quả nhiên không lâu sau, bọn bắt cóc lại gọi điện thoại tới, ông Lý cũng nói theo nội dung điều tra viên đã dạy, hy vọng có thể nhanh chóng giao dịch, chuộc con gái về. Dựa theo kế hoạch của cảnh sát, vào lúc ông Lý giao tiền chuộc, họ sẽ nhân cơ hội đó bắt giữ bọn bắt cóc đến lấy tiền, sau đó lại lần theo manh mối để tìm con tin Lý Y Đồng và bắt giữ những kẻ tình nghi còn lại.

Nhưng lúc đầu, bọn bắt cóc đã bảo ông Lý đưa tiền đến một khu phục vụ đường cao tốc do hắn chỉ định, kết quả khi ông Lý đến nơi, bọn bắt cóc lại tạm thời đổi ý, bảo ông ấy ném tiền xuống một cây cầu không xa trước mặt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.