Chương 267: Nếu anh chê em phiền phức (3020 chữ)
-
Người tình trí mạng
- Ân Tầm
- 2476 chữ
- 2020-05-09 01:16:48
Số từ: 2465
Tên gốc: 致命亲爱的
Người dịch: Tô Ngọc Hà
Nguồn: Kites.vn
Hạ Trú bĩu môi, hai người này đúng là ăn ý, dùng từ cũng giống nhau nữa.
Khóe mắt Nguyễn Kỳ đỏ rực, đôi tay vẫn run lẩy bẩy, sau đó cuộn chặt lại thành nắm đấm.
Nếu mẹ cô cũng đã chọn tha thứ rồi thì cô cũng nên buông bỏ cho nhẹ lòng.
Hạ Trú nói:
Đương nhiên, tôi không có tư cách khuyên răn cô. Nỗi đau của mẹ cô, cô là người chứng kiến, nhất thời không chấp nhận được cũng là chuyện thường tình. Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô một câu, sức khỏe của bố cô không tốt chút nào.
Nguyễn Kỳ mím chặt môi.
Mẹ cô có miêu tả tỉ mỉ cho cô biết mùi hương trong túi thơm không?
Hạ Trú hỏi.
Rất lâu sau Nguyễn Kỳ mới lên tiếng, có thể nhận ra cô ấy đang cố gắng kiềm chế cảm xúc:
Thi thoảng cũng có nói, trong đó hình như có mùi hoa nhài, ngửi sẽ thấy rất ấm áp, nhưng cũng lại có một mùi hương mát lạnh, rất nhạt, có phần chua chát, khi ngửi sẽ giống như mùi vị của mối tình đầu.
Hạ Trú đăm chiêu:
Cũng không khác mấy với lời miêu tả của bố cô, nhưng ông ta không nói có mùi hoa nhài, chỉ nói mùi hương khi ngửi có sự thơm ngọt nhẹ, còn đa phần là mát lạnh.
Trên túi thơm có đậu tương tư, ban đầu tôi còn tưởng mùi hương tới từ nhụy hoa của cây tương tư, nhưng tôi đợi đến khi cây tương tư ra hoa rồi đem cho mẹ ngửi cũng không phải.
Nguyễn Kỳ nói:
Về sau tôi cũng nghĩ có phải lúc trước người làm ra túi thơm này không phân biệt rõ ràng đậu tương tư và hạt tương tư tử? Nhưng mùi của tương tư cũng không đúng.
Bố cô nói, lúc đó túi hương được mua từ một nghệ nhân thủ công ở chợ phiên, thế nên quá trình tạo ra mùi hương có lẽ sẽ không quá phức tạp và tỉ mỉ.
Nguyễn Kỳ gật đầu. Cô ấy cũng đã nghe nói tới lai lịch của túi thơm. Đôi túi thơm duy nhất đã được bố mẹ mua mất, mỗi người cầm một chiếc, luôn mang theo trong người, được coi như tín vật định tình của họ. Nhưng đến bây giờ, muốn tìm lại người nghệ nhân đó chắc chắn là chuyện không thể.
Nếu đã vẽ tương tư thì nhất định có liên quan đến đậu tương tư.
Hạ Trú cầm túi hương lên ngửi thật kỹ, nhưng ngửi mãi cô cũng chỉ ngửi thấy mùi gỗ lim. Đặt lâu trong hộp, nó bị nhiễm mùi của hộp là chuyện khó tránh khói. Muốn tìm lại hình bóng mùi hương cũ lúc này cũng là điều không thể.
Nguyễn Kỳ ngẩng đầu lên nhìn cô:
Ngay cả cô cũng cảm thấy khó khăn thì chắc là không thể tìm được mùi hương này rồi.
Đúng là vẫn còn một cách.
Hạ Trú suy tư:
Cắt sợi vải của túi thơm ra, dùng máy móc phân tích thành phần. Túi thơm nào thì cũng được hun qua nguyên liệu, bên trong nhất định sẽ còn những thành phần chính của mùi hương trước kia, chỉ cần xem xem có tàn dư nào còn lưu lại hay không thôi. Nhưng, một là bố cô không hy vọng nó bị phá hủy, hai là cách này cũng chưa chắc đã thành công một trăm phần trăm.
Nguyễn Kỳ khẽ nói:
Tôi biết việc này rất khó.
Rồi sẽ có cách mà.
Hạ Trú nói.
Bao năm nay, không phải cô chưa từng gặp những
chứng bệnh nan y
, phá giải một mùi hương cũng giống như điều tra một vụ án vậy, chỉ cần tìm được điểm mấu chốt thì bóc tách ra sẽ nhận được đáp án.
Hai người chìm vào yên lặng.
Sau khi dập tắt điếu thuốc, Nguyễn Kỳ âm thầm uống trà. Hạ Trú vẫn đang ngắt lá bạc hà. Sau khi cô ngắt tới chiếc lá cuối cùng thì Nguyễn Kỳ hỏi:
Ông ta còn bao lâu nữa?
Hạ Trú hiểu ý tứ của cô ấy bèn trả lời:
Nhiều thì nửa năm, ít thì một hai tháng.
Nguyễn Kỳ cúi đầu, nhìn những nhụy hoa trôi nổi trong tách trà, cuối cùng khẽ nói một tiếng
Cảm ơn
.
Hạ Trú không biết tiếng
Cảm ơn
ấy là vì cô sẽ giúp tìm kiếm mùi hương hay đơn thuần là nói cho cô ấy biết thời gian còn lại của Thai Quốc Cường.
Khi Nhiêu Tôn bước ra ngoài, cả người trông rất phấn chấn, sảng khoái.
Thấy chiếc còng tay bị vứt sang một bên, anh ấy nhướng mày nhìn Hạ Trú:
Xem ra lúc ở Thương Lăng em còn học cả mấy trò đầu trộm đuôi cướp này nữa.
Đầu trộm đuôi cướp?
Hạ Trú bĩu môi, hai người này đúng là ăn ý, dùng từ cũng giống nhau nữa.
Lục Đông Thâm đi ra ngay sau đó. Anh tiến tới, ôm eo Hạ Trú rồi nói với Nhiêu Tôn:
Nếu Tôn thiếu đã có giai nhân bầu bạn thì tôi cũng không giữ lâu nữa.
Đâu chỉ không giữ lâu, ngay cả tiễn cũng lười.
Ban đầu Nguyễn Kỳ vẫn còn ngồi dưới cây cổ thụ, sau khi nghe thấy câu này lập tức đứng dậy chui lại vào xe, đến câu chào hỏi cũng không nói với Lục Đông Thâm. Chắc là trong lòng cô ấy vẫn ít nhiều kiêng dè Lục Đông Thâm.
Cũng không biết có phải Nhiêu Tôn cố tình hay không, anh ấy không lùi bước theo con đường Lục Đông Thâm đã tạo ra mà nhìn Hạ Trú nói:
Mấy hôm nay em rảnh không?
Hạ Trú chưa kịp lên tiếng, Lục Đông Thâm đã từ tốn hỏi:
Tôn thiếu có việc gì không?
Cũng không có việc gì to tát.
Nhiêu Tôn cười thản nhiên:
Quan hệ giữa Hạ Hạ và nhà họ Nhiêu, Lục tổng cũng biết rõ đấy, bố mẹ tôi nhớ Hạ Hạ, rảnh thì ăn bữa cơm.
Sau khi ra viện, sức khỏe của bác trai thế nào rồi?
Hạ Trú hỏi.
Cũng khá ổn. Em cũng hiểu bố anh đấy, rất chú trọng việc rèn luyện sức khỏe, nên nền tảng căn bản vẫn khá tốt.
Đáy mắt Nhiêu Tôn ẩn hiện nụ cười:
Chỉ là nhớ em quá nên cứ muốn em có thời gian thì về nhà chơi.
Hạ Trú ngẫm nghĩ:
Em sẽ qua, nhưng mấy hôm nay thì chưa được.
Sao…
Nhiêu Tôn nói được nửa chừng thì bỗng nhiên nhớ ra:
Đầu óc anh đúng là, anh đi cùng em.
Ngày mai tôi sẽ đi cùng cô ấy.
Lục Đông Thâm trả lời thay Hạ Trú, rồi nghiêng đầu nhìn vào xe của Nhiêu Tôn:
Đường núi xa xôi khúc khuỷu, chiếc xe thể thao này của Tôn thiếu hình như không thích hợp.
Nhiêu Tôn nhìn Lục Đông Thâm chằm chằm.
Lục Đông Thâm cũng không quay đi, nhìn ngược lại, cười mà như không cười.
Bỗng nhiên Nhiêu Tôn bật cười:
Được thôi, bây giờ Hạ Hạ cũng coi như là vợ bạn, tôi không chọc vào là được chứ gì. Nhưng Lục Đông Thâm, anh tuyệt đối đừng để tôi có được cơ hội.
Lục Đông Thâm nói một câu ý tứ sâu xa:
E rằng sẽ phải khiến Tôn thiếu thất vọng rồi.
Sau khi Nhiêu Tôn đưa Nguyễn Kỳ đi khỏi, Lục Đông Thâm cũng đi vào trong nhà. Hạ Trú bước theo sau anh, hỏi:
Câu nói ban nãy của anh ta là ý gì?
Skyline và Hoa Lực đã hợp tác.
Hạ Trú ngây ra giây lát, sau đó
Á
lên một tiếng.
Có gì kỳ lạ đâu.
Lục Đông Thâm ngồi xuống, dọn dẹp chỉnh tề mấy chiếc cốc trên mặt bàn:
Skyline có nguồn tài nguyên ở nước ngoài, Hoa Lực có quan hệ với Chính phủ, hai bên là những đối tác làm ăn không thể thích hợp hơn.
Trước kia hai người gây với nhau như vậy mà…
Trên thương trường, theo đuổi được nhiều lợi ích nhất mới là cơ bản.
Lục Đông Thâm nói thẳng:
Anh và cậu ta cũng chẳng có thâm thù đại hận gì, xét về ân oán cá nhân thì phần nhiều là vì em.
Phần nhiều là vì em? Câu này thật sự khó nghe đấy, vì sao lại là phần nhiều?
Hạ Trú níu lấy cổ anh, tiện thể ngồi lên đùi anh:
Nếu anh chê em phiền phức thì tặng em cho người khác đi, như lần anh tặng ai kia cho ai kia ấy.
Lục Đông Thâm khó xử:
Anh đã giải thích với em rồi mà, là cô ta muốn đi theo người khác.
Hạ Trú cố nhịn cười:
Trên thương trường nhiều chuyện đen tối như vậy, em không tin người khác chưa bao giờ tặng phụ nữ cho anh.
Lục Đông Thâm khá thành khẩn:
Có tặng.
Thấy Hạ Trú sắc mắt lại, anh lập tức bổ sung:
Anh không nhận.
Em không tin! Anh có phải loại tốt đẹp gì đâu!
Lục Đông Thâm ôm chặt cô vào lòng, thì thầm:
Mấy chuyện này trong giới làm ăn đúng là không xa lạ gì. Trong những trường hợp nhất định, phụ nữ sẽ bị coi như món quà trao đổi để lôi kéo một số mối quan hệ. Nhưng trong mắt anh, làm ăn là làm ăn, nền tảng của hợp tác là có thể mang lại lợi nhuận đồng đều chứ không phải sự mất cân bằng. Anh làm việc cho gia tộc nhà mình, làm việc cho bản thân mình, không cần hạ thấp thân phận để đạt được một số việc hợp tác. Ngoài ra, em biết đấy, anh mắc bệnh sạch sẽ.
Hạ Trú chọc tay lên ngực anh:
Có bệnh sạch sẽ mà anh còn chạm vào người phụ nữ khác à!
Anh sai rồi.
Lục Đông Thâm vô cùng thông minh, lập tức tích cực nhận lỗi lầm, lúc này nói đạo lý với anh hoàn toàn vô ích.
Hạ Trú thấy thái độ của anh không tệ mới thu cánh tay lại, áp mặt gần cằm anh:
Em đang nghĩ, nếu một ngày kia anh thích một cô gái khác…
Sẽ không có ngày đó, đừng nghĩ vớ vẩn.
Lục Đông Thâm cảm thấy tiếp tục thảo luận về vấn đề này có phần nguy hiểm. Nói theo lời của Dương Viễn thì phụ nữ sinh ra đã mang trong người căn bệnh thích hoang tưởng. Dù là một cô gái lý trí đến mức nào, gặp phải vấn đề tình cảm cũng sẽ chìm vào vòng xoáy ảo tưởng mình sẽ bị đối phương tổn thương mà không có điểm dừng.
Hạ Trú rất hài lòng với câu trả lời của anh, cũng không tiếp tục nữa, lát sau chuyển đề tài:
Ban nãy anh làm mất mặt Nhiêu Tôn thật không lý trí chút nào, anh biết em định làm gì mà nói sẽ đi cùng em?
Lục Đông Thâm chỉ cười không nói.
Hạ Trú nhìn anh vẻ kỳ lạ.
Anh giơ tay vén mấy lọn tóc của cô ra sau tai rồi nói:
Khi giống đực tranh giành giống cái, EQ có ích hơn IQ.
Khi chuông cửa vang lên, Trần Du đang nằm ngoài phòng khách đắp mặt nạ và đọc email.
Cô mở cửa, hóa ra là Thai Nghiệp Phàm, Trần Du khá bất ngờ.
Làm phiền em rồi sao? Anh đi tới khu nhà em, bỗng nhiên rất muốn gặp em.
Trần Du một lúc sau mới hoàn hồn lại:
À… Vậy mời vào.
Sau khi Thai Nghiệp Phàm vào trong rồi, Trần Du mới nhớ ra mình đang đắp mặt nạ, vội vàng giật xuống, rồi lao vào nhà vệ sinh rửa mặt. Cô sửa sang lại tóc tai, khi đi ra đã nhìn thấy Thai Nghiệp Phàm ngồi dựa vào sofa bất động, nhắm nghiền mắt, trông có vẻ khá mệt mỏi.
Chuyện của nhà họ Thai cô cũng biết kha khá, ai cũng nói Thai Nghiệp Phàm là kẻ ăn chơi trác táng, lại bị người ta chụp cái mũ vô học vào đầu. Nhưng Trần Du cảm thấy thật ra Thai Nghiệp Phàm không phải loại người mà họ nói.
Anh ăn cơm chưa?
Hỏi xong, Trần Du lại thấy thừa thãi. Trên người anh có mùi rượu và thuốc lá, chắc chắn là vừa từ một bữa tiếp khách trở về.
Thai Nghiệp Phàm gật đầu, mở mắt ra và nói:
Buồn lòng, nên về trước.
Thế…
Trần Du chưa tiếp người đàn ông nào ở nhà mình, trước kia dù có thân thiết với Lục Đông Thâm nhưng Lục Đông Thâm cũng chưa tới nhà cô bao giờ, nói chi tới trong tình trạng vừa uống rượu vừa buồn bã thế này.
Anh còn muốn ăn thêm gì không?
Không cần đâu, em qua đây ngồi đi.
Thai Nghiệp Phàm vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh mình.
Trái tim Trần Du đập dữ dội, cô ngồi xuống bên cạnh anh.
Có thể dựa vào em một lúc không?
Thai Nghiệp Phàm hỏi.
Trần Du gật đầu.
Cô tưởng anh chỉ dựa vào vai, ai ngờ anh thẳng thừng nằm xuống, gối đầu lên chân cô. Ánh mắt hai người đập thẳng vào nhau, nhất thời, sự thân mật này khiến cô nhớ lại buổi tối hôm đó, trái tim bắt đầu hoảng loạn.
Em cũng cảm thấy anh là một kẻ không nghiêm túc đúng không?
Thai Nghiệp Phàm khẽ hỏi:
Thậm chí là kẻ tồi tệ.
Chẳng hiểu sao Trần Du lại thấy đau lòng:
Người tốt và người xấu có ranh giới sao? Tối đó khi anh đứng ra bảo vệ, ở trong mắt em, anh chính là người tốt.
Thai Nghiệp Phàm bật cười, nhưng ánh mắt lại đượm thêm nhiều nỗi cô đơn. Anh nói:
Thật ra họ nói cũng đúng. Anh chỉ biết tiêu xài, không đi học hành tử tế, chính là ‘phế vật’ mà họ nói.
Đừng nói bản thân như vậy…
Nhà họ Thai rối loạn rồi, bố lâm bệnh nặng, mẹ vào tù, giờ lại bỗng dưng xuất hiện thêm một người chị gái.
Thai Nghiệp Phàm tự cười mình:
Mẹ kiếp, đến họ của anh cũng là giả nốt!
Trần Du không biết nên an ủi anh thế nào. Cô giơ cao tay một lúc lâu, cuối cùng vẫn chạm xuống đầu anh, vỗ về nhẹ nhàng:
Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi…