Chương 356: Tốt nhất hãy nhớ lời cậu nói
-
Người tình trí mạng
- Ân Tầm
- 1898 chữ
- 2020-05-09 01:17:09
Số từ: 1887
Tên gốc: 致命亲爱的
Người dịch: Tô Ngọc Hà
Nguồn: Kites.vn
Hạ Trú ngủ rất say.
Chăn và ga giường đều là một màu trắng thuần.
Áo ngủ của cô cũng là màu nhạt, thế nên trên giường chỉ còn độc mái tóc của cô là đen nhánh.
Lục Đông Thâm kéo kín cửa lại, nhìn Hạ Trú nằm trên giường qua ánh trăng bàng bạc, nhất thời không dám tiến lên.
Đã mấy ngày không gặp, Lục Đông Thâm những tưởng mình đã đủ nhớ cô. Nhưng vào giây phút này, sau một cái nhìn, anh mới nhận ra, nỗi nhớ mấy ngày qua hoàn toàn không đủ, anh đã xem nhẹ phần nhung nhớ này.
Khoảnh khắc này anh mới biết thế nào là tương tư thật sự, thế nào mới là nhớ thắt ruột thắt gan. Anh hít hà mùi hương của cô, vừa ấm áp vừa triền miên, túm chặt lấy tim phổi và xương cốt của anh, khiến anh đau tưởng chết, nhưng lại không đành lòng buông xa.
Lục Đông Thâm hối hận rồi.
Anh không nên chiều chuộng bản thân tới gặp cô.
Vì cho dù chỉ là một cái nhìn, anh cũng không muốn rời đi, không muốn chịu đựng nỗi đau tự chia ly này nữa.
Sau nhát dao này, chúng ta không ai nợ ai. Từ nay về sau anh đi đường anh, tôi đi đường tôi. Không yêu thương, không oan hận, chỉ làm người qua đường, sống chết không gặp lại!
Sống chết không gặp lại.
Mỗi đêm không ngủ được, bên tai Lục Đông Thâm lại vọng về câu nói này của cô. Dù miễn cưỡng đi ngủ, anh cũng luôn mơ thấy gương mặt cô. Gương mặt cô nép vào lòng anh, nghẹn ngào hỏi anh: Đông Thâm, anh thật sự không cần em nữa sao?
Vì sao lại gặp được cô?
Gặp cô rồi, vì sao lại yêu cô?
Trái tim Lục Đông Thâm bí bách đau đớn, anh nhẹ nhàng tiến lên.
Trên đường tới đây, anh suy nghĩ rất rõ ràng. Một cái nhìn thôi, nhìn một cái là đi ngay, cho dù là nhìn từ rất xa. Anh không muốn sát lại cô quá gần, không thể ôm cô, không thể hôn cô. Anh sợ cô sẽ tỉnh giấc, sợ cô phát giác.
Nhưng, chiếc chăn của cô đắp không gọn gàng.
Lục Đông Thâm không kìm được lòng ngồi xuống bên giường, kéo cao chiếc chăn lên một chút. Cô là như vậy, ngay cả lúc ngủ cũng không biết tự chăm sóc tốt cho bản thân. Đã từng không biết bao lần anh tỉnh giấc, việc đầu tiên chính là dém lại chăn cho cô.
Tay cô đặt trước ngực, khẽ khàng như từng hơi thở.
Mu bàn tay cô sao lại bị thương?
Lục Đông Thâm nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Nó mềm mại không xương, lại hơi lành lạnh. Vết thương không nặng, chí ít không nặng bằng vết thương trên vai cô, nhưng vẫn móc đau trái tim anh.
Lúc đó, chắc là đau lắm.
Nhưng cô lại không hề rơi một giọt nước mắt nào.
Cổ họng Lục Đông Thâm thắt lại, giống như có thứ gì thít lấy cổ anh vậy. Anh kéo cao tay cô lên, hôn khẽ.
Tưởng Tiểu Thiên nói dối anh phải không.
Nếu ăn uống tử tế, sao cô lại càng ngày càng gầy đi?
Khuôn mặt ấy chìm trong bóng tối, một lòng bàn tay của anh cũng che kín. Cằm cô rất nhỏ, rất nhọn, như mũi dùi vậy.
Còn nhớ lần ở trong văn phòng của anh, cô nửa đùa nửa thật oán trách anh: Thức ăn của Skyline ngon quá, em béo lên rồi.
Anh cười nói: Không béo, người em thêm một lạng thịt, bớt một lạng thịt anh đều nắm rõ.
Cô phản bác: Đám đàn ông các anh đều thích cảm giác thích khi ôm đúng không? Còn em thì không thích cảm giác thịt thà đó, em muốn người nhẹ như chim yến. Sau đó, cô uể oải níu lấy cổ anh và nói: Người nhẹ như chim yến anh nhìn thấy rồi đấy, vào lúc em giết chết con quái thú dưới hồ.
Anh đứng dậy theo đà bế bổng cô lên, đo lường, khiến cô cười khúc khích mấy tiếng. Anh nói: Không nặng, còn rất nhẹ nữa.
Cô bèn nép vào lòng anh mà cười: Anh trai ngốc ơi, em muốn anh bế em lên đó mà...
...
Lục Đông Thâm bất chợt cúi người xuống, vuốt ve gương mặt cô, trong giây lát, sống mũi cay xè. Anh vội vàng kiểm soát lại cảm giác, ngắm nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của cô.
Anh đã nghiêm túc nói với cô gái của anh anh rất yêu cô ấy chưa? Yêu đến đau đớn trái tim, yêu đến nỗi không dám dễ dàng nói lời yêu khỏi miệng, chỉ sợ không cẩn thận hạnh phúc này sẽ vụt mất.
Bây giờ, e là đã mất rồi.
Tình cảm sâu nặng như biển nhưng lại phải dè dặt thận trọng, điên cuồng nhưng lại phải nhẫn nhịn. Tình yêu chưa bao giờ là thứ anh giỏi giang, thế nên anh giày vò bản thân, cũng giày vò cả cô gái của anh.
Lục Đông Thâm nâng niu gương mặt cô trong lòng bàn tay. Anh muốn gọi tên cô, nói với cô, anh đến rồi đây.
Cho dù cô có tiếp tục hận anh, anh vẫn đến.
Cô muốn sống chết không gặp, vậy được, anh tới gặp cô, vào lúc cô không nhìn thấy anh.
Lục Đông Thâm nhìn cô tỉ mỉ, ghi nhớ toàn bộ hình dáng của cô vào đôi mắt mình.
Vào đêm cô trao bản thân cho anh, anh cũng nhìn cô như vậy. Lúc đó, cô ngủ vùi trong vòng tay anh, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.
Anh ôm chặt cô, nội tâm lại cảm thấy chân thực lạ kỳ.
Anh nghĩ quan hệ giữa con người với con người thật là kỳ diệu. Có những người vào lần đầu tiên gặp mặt đã có linh cảm sẽ trở thành của mình.
Anh cố gắng nghĩ, rốt cuộc cô đã bước vào trái tim anh từ khi nào đây? Tình yêu nên là một thứ có quá trình, có thứ tự trước sau phải không? Đầu tiên là hợp mắt, sau đó dần dần mới bước vào trái tim.
Cho đến tận sau này, Lục Đông Thâm mới biết rõ, giây phút anh nhìn thấy Hạ Trú, cô đã rơi vào trong trái tim anh rồi.
Bao đêm nằm mơ, Lục Đông Thâm nhìn cô gái trong lòng mình liền nghĩ, ông trời nhất định phải đối tốt với anh lắm, để anh có được một cô gái tốt như vậy, thế thì cứ tiếp tục sở hữu đi.
Lo trước sợ sau, từ này Hạ Trú hay nói với anh. Cô nói: Đông Thâm, Đông Thâm... Em luôn cảm thấy tất cả giống như một giấc mơ, nhưng giấc mơ thật chân thực.
Sao anh không lo sợ tất cả những điều tốt đẹp chỉ như hoa trong gương, trăng dưới nước chứ?
Một viên sỏi nhỏ để lại tiếng vang khẽ lên cửa kính.
Lục Đông Thâm siết chặt ga giường, phải đi rồi.
Dù sao đây cũng là nhà họ Nhiêu, không tiện ở lại lâu.
Lục Đông Thâm nhìn chăm chú khuôn mặt say ngủ của cô, cúi xuống, định hôn cô, nhưng cuối cùng anh chỉ khẽ hôn lên mái tóc cô.
Xin lỗi nhé, bé con.
Lục Đông Thâm đứng lên, khi đi tới trước cửa sổ, anh quay đầu lại nhìn Hạ Trú. Cô nằm đó, rất sạch sẽ, cũng cực kỳ yên tĩnh.
Anh ép mình phải quay đi, không được nhìn thêm nữa, sau đó nhẹ nhàng kéo cửa.
Không một tiếng động, tất cả như chưa từng xảy ra vậy.
Khi bóng hình Lục Đông Thâm biến mất trên ban công, Hạ Trú nằm trên giường từ từ mở mắt.
Cô không động đậy, chỉ nằm đó, nhìn trân trân về phía ban công, rất lâu, rất lâu.
Khi Lục Đông Thâm xuống dưới, Nhiêu Tôn ném viên đá trong tay đi, chậm rãi nói một câu: "Cảnh vệ nhà họ Nhiêu đổi ba ca, lát nữa chỗ này cũng không còn an toàn."
Lục Đông Thâm phủi nhẹ bụi bặm trên người, nhẹ nhàng đáp: "Hiểu rồi."
Nhiêu Tôn muốn tìm kiếm một chút cảm xúc trên gương mặt anh, nhưng thất bại. Khi nhìn tới tay trái của Lục Đông Thâm, anh ấy thấy anh có vẻ đang nắm chặt lại, dùng khá nhiều sức bèn hỏi: "Tay anh sao vậy?"
"Không có gì." Lục Đông Thâm khẽ đáp: "Tôi phải đi rồi." Khi nói câu này, anh cũng không nhìn lên gác nữa.
Vào như thế nào thì ra như thế. Điều khác biệt là lần này Nhiêu Tôn đưa anh ra đã thật sự gọi cho anh một chiếc xe.
Trước khi lên xe, Lục Đông Thâm gọi Tưởng Tiểu Thiên.
Tưởng Tiểu Thiên đi tới.
"Cô ấy gầy rồi." Lục Đông Thâm hạ cửa xe xuống, nhìn cậu chằm chằm.
Tưởng Tiểu Thiên cảm thấy ánh mắt anh sắc lẹm, trái tim chợt chao đảo: "Hả? Không đâu... Tưởng gia... ăn rất đủ mà."
Sắc mặt Lục Đông Thâm sa sầm lại: "Chú ý cô ấy, bằng không, tôi sẽ không thực hiện lời hứa đâu."
"Đừng mà đừng mà, tổng giám đốc Lục... anh yên tâm, đôi mắt tôi chắc chắn sẽ theo dõi chị ấy sát sao, bảo chị ấy... ăn nhiều, nghỉ ngơi nhiều."
"Tốt nhất hãy nhớ lời cậu nói."
Chiếc xe đi khuất.
Tưởng Tiểu Thiên lau mồ hôi lạnh trên trán, một người chỉ cần dùng ánh mắt cũng khiến người ta sợ hãi, cậu thật sự được chứng kiến rồi.
Phòng ngủ tầng hai.
Hạ Trú đứng bên cạnh rèm cửa, nhìn ra bên ngoài qua lớp cửa sổ sát sàn.
Ngoài kia trắng hoa như nước, đã không còn bóng dáng người đàn ông, ngay cả bóng xe cũng biến mất rồi.
Hơi thở của cô trở nên dồn dập.
Cô bám chặt tay vào rèm cửa.
Nhưng trái tim vẫn như bị một bàn tay khổng lồ bóp đau, ngay cả các bộ phận khác cũng cuộn trào theo.
Cuối cùng cô cũng không nhịn được đau, xoay người lao vào nhà vệ sinh, mở bắp bồn cầu, quỳ rạp xuống đất mà nôn.
Một lần nữa, hầu như tất cả những gì ăn vào đều nôn ra sạch.
Sau đó là một nỗi bi thương dâng trào.
Ở lâu bên cạnh Lục Đông Thâm, cô suýt nữa quên mất mình còn có chứng này. Khi bố mẹ nuôi mất, cô liên tục nôn suốt một tháng. Sau khi Tả Thời chết, cô bị nhốt vào bệnh viện tâm thần, lại càng quên mất thức ăn có mùi vị gì.
Bây giờ, ngay cả sinh lý cũng nhắc nhở cô.
Quên đi, anh là Lục Đông Thâm.
Là Lục Đông Thâm của Lục Môn, là Lục Đông Thâm của Skyline.
Không còn là Lục Đông Thâm của cô nữa...
~Hết chương 356~