• 709

Chương 13: Sống sót trên đảo hoang (2)


Cái thứ tròn tròn này trông giống một loại quả. Lâm Âm nhìn trái cây rồi lại nhìn dã nhân, dã nhân này đang lấy lòng cô sao?

Lâm Âm chỉ trái cây rồi lại chỉ mình, ý muốn hỏi có phải gã muốn cho mình hay không?

Dã nhân gật đầu.

Lâm Âm không dám buông lỏng đề phòng, nhìn chằm chằm dã nhân, thấy dã nhân không tiến lên mới dám nhặt lấy trái cây. Cô nhìn một lúc lâu, không nhận ra đây là loại quả gì.

Lâm Âm lấy tay lau lau rồi cho vào miệng cắn.

Ở giữa chết đói và chết vì trúng độc thì cô chọn chết vì trúng độc còn hơn.

Tuy không cảm nhận được loại trái cây này có mùi vị gì, thế nhưng lượng nước của nó khiến cô không dừng lại được.

Ăn xong, thái độ của cô đối với dã nhân kia ôn hòa hơn rất nhiều, không còn như một con mèo bị hoảng sợ nữa.

Trong lúc ăn, cô đã nghĩ đến một vấn đề.

Cô nhớ tới nhân vật Thứ Sáu trong
Robinson trên đảo hoang
, nếu như cô với dã nhân này có thể giao lưu thì tỷ lệ sống sót của cô trên đảo hoang này sẽ tăng lên vài phần.

Dã nhân này có vẻ khá thân thiện, liệu cô có thể tin tưởng gã được không?

Nhỡ đâu đây là một cái mồi nhử thì cô...

Cuối cùng Lâm Âm vẫn lựa chọn tin tưởng, dù sao đi nữa thì quan trọng nhất giữa người với người vẫn là tin tưởng lẫn nhau.

Chưa kể, nếu không đi theo dã nhân này thì có khi đêm nay cô sẽ
bay màu
mất.

Bầu trời xanh thăm thẳm, ánh mặt trời chói chang, Lâm Âm vén tóc lên, lộ ra một nụ cười hữu nghị với tiêu chuẩn lộ tám cái răng, cô đang định giao lưu thì dã nhân kia đột nhiên bỏ chạy.

Lần đầu tiên Lâm Âm gặp tình huống thế này, chẳng lẽ dã nhân bị nụ cười của cô dọa sợ? Lâm Âm xoa xoa mặt, từ bé đến lớn chưa bao giờ cô gặp tình huống này bao giờ.

Dã nhân kia chạy ra bờ biển rồi lao xuống nước.

Lúc này Lâm Âm mới phát hiện có hai cái rương đang trôi tới.

Không thể không nói gã dã nhân này trông cũng không tệ, có lẽ cao tầm hơn 1m8, lại có cơ bắp, dù khiêng hai cái rương vẫn không cảm thấy cố sức.

Cái rương!

Lâm Âm lập tức chạy tới.

Đến khi lấy được cái rương, dã nhân liền vội vàng mở ra.

Hai thanh cưa, một cái búa!

Lâm Âm cảnh giác nhìn dã nhân, đây là vũ khí có lực sát thương lớn!

Dã nhân lại tỏ ra không hứng thú đóng rương lại, mở tiếp cái khác.

Thấy vậy Lâm Âm mới cảm thấy yên tâm, có khả năng dã nhân không biết mấy thứ kia dùng để làm gì.

Trong cái rương thứ hai là hai thanh đao cũ đã gỉ sét và một sợi dây thừng cùng với ba chiếc mái chèo hỏng.

Đây đều là những công cụ mức cơ bản, xem ra cuộc sống về sau có vẻ dễ
thở
hơn nhiều.

Dã nhân nhìn về con thuyền lớn trên biển, sau đó cầm búa đi về phía rừng sâu.


Này!
Lâm Âm đứng phía sau gọi, nhưng không nhận được câu trả lời.

Cô nhìn cái rương rồi lại nhìn cánh rừng, sau đó quyết định kéo hai cái rương lên bờ.

Đến khi cô kéo được rương đến gốc cây thì dã nhân kia cũng đi ra khỏi rừng.

Trên tay dã nhân cầm một cây gậy gỗ được gọt sạch sẽ, gã chỉ vào mái chèo rồi khoa tay múa chân, tiếp đó chỉ vào cái thuyền Kayak rồi lại chỉ vào thuyền lớn.

Lâm Âm hiểu ý gã, gã đang định sửa lại mái chèo, sau đó dùng thuyền Kayak đi ra chỗ thuyền lớn.

Chắc chắn có rất nhiều dụng cụ hằng ngày trên thuyền lớn, hai mắt Lâm Âm sáng lên, cũng nhảy vào công cuộc sửa mái chèo.

Không ngờ gã dã nhân này rất được việc, sau khi nhanh chóng sửa xong mái chèo, họ liền thuận lợi đi ra tới chỗ thuyền lớn.

Ngoài khơi gió yên bể lặng, Lâm Âm bám thang dây bò lên thuyền lớn.

Dã nhân theo sát phía sau, trên thuyền không có một người sống nào, thậm chí thi thể cũng không có.

Lâm Âm tìm được một buồng nhỏ trên tàu, phát hiện phần lớn lượng vật tư trên tàu không hề bị tổn thất. Điều này rất kỳ lạ, thế nhưng cô không nghĩ ra nên quyết định không tiếp tục nghĩ nữa.

Trong buồng có mấy cái rương, trong đó có mấy bộ quần áo, cô chọn lấy một chiếc áo bằng vải thô mặc vào người rồi gói toàn bộ những bộ đồ ấy lại.

Sau khi lật tung căn buồng nhỏ này lên, Lâm Âm tìm được một bao đạn nhỏ cùng với sổ ghi chép và bút lông ngỗng.

Trong sổ có kẹp một bức ảnh, đó là ảnh chụp một gia đình ba người.

Người đàn ông lớn tuổi đứng bên phải có lẽ là chủ nhân của căn phòng này, thế nhưng có lẽ người này đã không thể trở về.

Lâm Âm làm một hình chữ thập trước ngực, mặc niệm:
Cầu Chúa phù hộ cho ngài.


Tuy trình độ tiếng Anh của cô kém cỏi không thể hiểu được quyển sổ này viết cái gì, thế nhưng nó không cản trở việc cô học theo phim làm động tác cầu nguyện cho chủ nhân đã khuất.

Bọn họ không biết biển sẽ có biến động gì hay không nên không thể nán lại trên thuyền quá lâu. Lâm Âm tiếp tục lục lọi trong phòng, tìm thêm được một bộ dao nĩa rồi lập tức đi lên boong thuyền hội họp cùng dã nhân.

Lúc ấy dã nhân đã kéo ba chiếc rương lớn đứng đó đợi cô.


Nhiều như vậy sao?
Lâm Âm kinh ngạc nhìn, nhưng vì không cùng ngôn ngữ nên chỉ có thể vậy thôi.

Quay lại đảo, sau khi mở rương ra cô mới biết những lựa chọn của dã nhân sáng suốt cỡ nào.

Rương thứ nhất là lúa mạch, có hạt giống tức là có thể giải quyết được vấn đề lương thực.

Rương thứ hai là bánh mì, gạo cùng với một chút thịt khô, cái này có thể giải quyết được vấn đề đói no ngay hiện tại.

Rương thứ ba là vải bạt, loại vải này chống nước nên có thể ứng dụng ở rất nhiều địa hình.

Lâm Âm nhìn lại những đồ mình lấy được, quả nhiên… nếu chỉ có một mình cô chắc chắn sẽ chết đói.

Tự thương cảm cho bản thân năm giây.

Hai người họ đặt đồ bên gốc cây, sau đó bắt đầu làm việc. Lâm Âm phụ trách sắp xếp đồ đạc còn dã nhân phụ trách kiếm đồ ăn.

Lâm Âm phân loại đồ đạc xong xuôi, quay đầu đã thấy dã nhân đang bẫy chim.

Dã nhân dùng một cái gậy gỗ chống rương để mở, bên trong để một ít lúa mạch, một đầu sợi dây thừng buộc vào cây gỗ chống, đầu còn lại thì được dã nhân nắm trong tay.

Chỉ cần có chim nhảy vào là giật dây.

Chim chóc ở nơi này chưa biết lòng người hiểm ác là gì, rất đơn thuần, cho nên nhanh chóng chui vào bẫy.

Hai người họ thuận lợi giải quyết xong bữa tối thì màn đêm cũng buông xuống.

Lâm Âm ngồi trên cây, cố gắng trò chuyện với dã nhân:
Tôi gọi anh là Chủ Nhật có được không?


Robinson có Thứ Sáu, nhưng cô lại thích Chủ Nhật hơn.

Thấy dã nhân không trả lời, Lâm Âm nhìn về phía bầu trời đen kịt, nói:
Không bằng gọi anh là Tiểu Nhiên đi.


Lâm Âm nói xong tự mình nhếch môi cười.

Màn đêm là sự ngụy trang tốt nhất, ngọn gió đêm nhẹ nhàng thổi qua hai người.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Trong Mộng.