Chương 32: Phòng vẽ tranh trong đêm
-
Người Trong Mộng
- Niên Thập Bát
- 1845 chữ
- 2022-02-04 05:42:52
Một cơn gió thổi qua làm lay động chiếc đèn chiếu sáng, ánh sáng lung lay, lúc sáng lúc tối.
Trong không gian yên tĩnh, tiếng nh8ỏ nước tí tách vang lên.
Lâm Âm còn chưa hồi hồn, Lục Hợp đã nói:
Cô nghĩ nhanh lên, từ bắt đầu bằng chữ D.
Bọn họ phải có quyết định trước khi bị những chiếc xe phía sau đuổi kịp.
Trong phòng bày kha khá tượng thạch cao và tĩnh vật.
Lúc này Lâm Âm mới vỡ lẽ, mấy bàn tay và đầu người cô nghe được lúc nãy có lẽ bài tập vẽ tranh của bọn họ.
May là không có gì cả, cô khẽ thở 5dài cúi đầu xuống.
Nhưng vừa cúi đầu xuống thì lại nhìn thấy một đôi chân đứng ở ngoài cửa qua khe cửa.
Lục Hợp bắt đầu lái xe, tìm đúng một khe hở lao thẳng ra ngoài, trước khi những chiếc ô tô
không người lái
vây kín bọn họ.
Chiếc xe chạy băng băng.
Lục Hợp không trả lời cô mà nghiêm túc nhìn những chiếc ô tô
không người lái
vây quanh bọn họ.
Lâm âm cảm thấy toàn thế giới đều đang đối đầu với bọn họ.
Tất cả những người ở đây… đều không phải người sống!
Nhờ kim đồng hồ dạ quang phát sáng mà có thể nhìn thấy rõ ràng bây giờ là ba giờ sáng.
Lâm Âm quay đầu lại, những chiếc ô tô
không người lái
dần xa dần. Chỉ cần có thể giữ vững tốc độ thì bỏ rơi những chiếc ô tô đó là hoàn toàn có khả năng.
Xe đột nhiên phanh gấp.
Cô quyết định đi lên lầu.
Bước vào căn phòng trên lầu, trước mắt bỗng trở nên rộng mở, đây là một phòng vẽ tranh.
Như vậy là không sao, không sao cả.
Người bên ngoài đột nhiên hô:
Cô gì đó ơi, cô ngồi trong đó lâu lắm rồi đấy, làm ơn nhanh lên!
Trong phòng vệ sinh ban nãy chỉ có một chiếc đèn ở phía trên chiếc gương. Lúc bạn nữ kia đi ngang qua cô vào phòng vệ sinh, cô không nhìn thấy bóng của cô ta.
Tất cả người ở nơi này, ngoại trừ bản thân cô thì không ai có bóng.
Lâm Âm trân trân nhìn tất cả diễn ra, nhất thời mất đi năng lực phán đoán. Rốt cuộc ở thế giới trong mơ này cô phải làm gì?
Chẳng lẽ phải để những chiếc xe này nghiền chết cô sao? Có phải chết ở đây là có thể kết thúc tất cả không?
Phía trên lầu, nơi tầm mắt có thể nhìn tới có ánh sáng lờ mờ tỏa ra từ một căn phòng.
Phía dưới lầu thì chìm vào bóng đêm đen kịt.
Lục Hợp nhấn chân ga, dùng tay phải của mình nắm chặt tay trái Lâm Âm,
Không phải sợ.
Trong bóng đêm, Lâm Âm mỉm cười, trong đầu nảy lên một từ.
Giấc mộng này, cô có thể chia ra làm ba giai đoạn.
Một là phòng vẽ tranh kinh dị.
Bíp bíp bíp…
Trong bãi đỗ xe trống trải bỗng vang lên tiếng còi xe.
Đôi chân cách rất gần, cô thậm chí có thể tưởng tượng ra hình ảnh một người đang ghé sát vào cánh cửa.
Lúc này, cô đã không còn chỗ để trốn nữa rồi.
Lâm Âm nhìn Lục Hợp, không hiểu vì sao đột nhiên anh dừng xe. Đến khi cô quay đầu lại thì thấy trước mặt bọn họ là vách núi.
Cửa ra tầng hầm đỗ xe là vách núi!
Cô ngẩng đầu tìm nơi phát ra âm thanh, thấy một chiếc đồng hồ báo thức được treo trên vách tường ở cách đó khá xa.
Trong bóng đêm, kim đồng hồ dạ quang phát sáng nhảy qua từng con số.
Lâm Âm ngẩng đầu lên nhìn, thấy đèn xe của mấy chiếc ô tô đang chiếu vào người cô, còn có cả tiếng ô tô khởi động nữa.
Trong lòng cô có dự cảm xấu.
Lâm Âm vui mừng mở cửa ra, đi vào rồi đóng cửa, sau đó nhanh nhẹn khóa cửa lại.
Sau khi khóa trái cửa, cô nhìn thấy được tia sáng. Tuy không phải là ánh đèn sáng choang nhưng so với sự u ám trước đó thì đúng là hai thế giới. Cô có thể xác định mình đã giành được sự bình an trong chốc lát.
Là bạn nữ ở trong nhà vệ sinh lúc nãy.
Lâm Âm quay người, đi lướt qua bạn nữ trước mặt xông ra ngoài.
Đau...
Cô ôm đầu nhìn Lục Hợp, sao lại đột nhiên phanh gấp như vậy chứ?
Lục Hợp quay đầu nói:
Cô lập tức nghĩ những từ vựng tiếng Anh bắt đầu bằng chữ D mà cô có thể nhớ được đi.
Lục Hợp nhìn sâu vào mắt cô,
Có lẽ đây chính là kết cục của thế giới trong mơ này.
Anh nhìn vách núi trước mặt, bắt đầu khởi động xe.
Quả nhiên, mấy chiếc ô tô bắt đầu chạy.
Ô tô không có người điều khiển?
Lâm Âm muốn rời khỏi nơi này, cô còn chưa tìm được tay nắm cửa thì đã nghe cách vách truyền đến mấy ti3ếng nói.
Cô còn thiếu mấy bàn tay?
Lục Hợp, anh đang ở đâu?
Lâm Âm chạy xuống dưới lầu, đèn cảm ứng sáng lên theo từng bước chân cô.
D sao?
A, B, C là thứ tự chữ cái mấu chốt ở các thế giới trong giấc mơ trước. Vậy thì liệu từ tiếng Anh bắt đầu bằng chữ D có phải là bước ngoặt thoát khỏi nơi đây không?
Lâm Âm từ từ nhắm mắt lại, chờ đợi khoảnh khắc đen tối tới. Có lẽ khi tỉnh lại lần nữa, cô đã trở về hiện thực rồi.
Lâm Âm, mau lên xe!
Hai là cầu thang không có điểm cuối.
Ba là hầm đỗ xe lạnh lẽo, có vẻ rất đáng sợ.
Những thứ này có liên quan gì với nhau sao?
Nếu vẫn là từ vựng tiếng Anh thì từ vựng kết thúc giấc mơ này là gì?
Cô đưa mắt đánh giá phòng vẽ tranh. Trong phòng có vài học sinh đang ngồi cúi đầu, đưa lưng về phía cô cặm cụi vẽ phác họa.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng tích tắc tích tắc.
Cô nhìn thấy bóng của tĩnh vật, bóng của thạch cao, bóng của vải vẽ tranh sơn dầu, nhưng lại không nhìn thấy khuôn mặt học sinh, cũng không nhìn thấy một cái bóng nào của họ.
Cứ như họ không hề bị ảnh hưởng của ánh sáng!
Lâm Âm theo quán tình đập mạnh đầu về cửa kính phía trước.
Lúc lên xe, cô không thắt dây an toàn.
Trên đầu cô là nguồn sáng duy nhất trong vệ sinh này, bóng đèn đơn giản, cố định một chỗ.
Bên ngoài gió thổi vù vù, không gian đen kịt, chỉ có thể mơ hồ thấy bóng cây chập chờn.
Cô thật sự mệt mỏi, không muốn chạy nữa.
Còn không bằng cứ như vậy đi…
Lâm Âm khẽ cắn môi mở cửa ra, trông thấy bạn nữ đứng bên ngoài với vẻ mặt sốt ruột.
Bạn nữ thấy Lâm Âm đi ra thì gắt gỏng nói:
Chỉ có hai phòng vệ sinh mà cô còn mãi không chịu ra!
Năm! Cô còn thiếu mấy đầu người?
Lâm Âm khẽ nuốt nước bọt, có vẻ cô lại 9đi tới một nơi kỳ lạ.
Lâm Âm cúi đầu không đáp lời, bạn nữ cũng không oán giận thêm nữa, đi vào phòng vệ sinh rồi đóng cửa lại.
Bên ngoài chỉ có một mình Lâm Âm. Cô đứng cạnh bồn nước, mượn mặt gương đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Đột nhiên nghe thấy tên mình, Lâm Âm mở mắt ra, nhìn thấy Lục Hợp lái một chiếc xe ô tô màu đen chặn ở giữa cô và những chiếc xe ô tô
không người lái
kia.
Lâm Âm hết sức mừng rỡ, giống như trong tuyệt vọng giành được hi vọng. Cô chạy nhanh lên ghế phụ ngồi, nói:
Anh đã đến rồi!
Lâm Âm bỗng nhớ tới cái gì đó, rũ mí mắt xuống, siết hai tay thành nắm đấm.
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng nói:
Đứng đây chặn đường làm gì?
Nghĩ đến đây, cô bèn nhìn sang cánh cửa bên cạnh, thử mở ra xem sao.
Không khóa!
Chúng ta cùng nhau chào đón Death nào!
Lâm Âm nhìn những chiếc ô tô đang ép sát ở phía sau, nói:
Rất vinh hạnh được đi cùng anh.
Ô tô tự mình lái?
Những chiếc ô tô ở đây giống như có ý thức, từ từ chạy về phía Lâm Âm.
Trái tim Lâm Âm như ngừng đập. Cô cố gắng bình tĩnh lại, kiềm chế không để mình hét lên.
Cô cố gắng nhặt lại lí trí rằng đôi chân ngoài kia chạm đất chứ không bay lơ lửng.
Chạy ba mươi tầng mà vẫn chưa đến tầng thấp nhất? Có phải cầu thang này là vô tận, chạy mãi cũng không thể đến điểm cuối?
Nếu cô còn tiếp tục chạy nữa, không bị đuổi kịp vì sức cùng lực kiệt thì cũng vì hao hết sức lực mà chết trên cầu thang.
D…
Lâm Âm cười khổ,
Bây giờ trong đầu của tôi chỉ có từ Death.
Death, cái chết!
Lâm Âm lặng lẽ đi ra ngoài.
Ở khúc rẽ là một cầu thang đi bộ.
Cầu thang của mỗi tầng lầu đều giống nhau như đúc. Không có bất cứ dấu hiệu phân biệt nào, cô hoàn toàn không nhận biết được mình đã chạy tới đâu.
Sức lực của Lâm Âm bắt đầu đuối dần. Cô tự hỏi liệu nơi này có tầng thấp nhất không. Cô tính thử thì nãy giờ cô đã chạy ít nhất là ba mươi tầng.
Có lẽ nên ngồi lại ở đây, không đi ra ngoài mới là an toàn nhất?
Lâm Âm yên lặng ngẩng đầu nhìn s6ang trần phòng vệ sinh bên cạnh, bỗng nhớ tới cảnh đầu người ló ra trong một bộ phim nào đó.
Vì Lâm Âm chạy liên tục mấy chục tầng nên quần áo đều bị mồ hôi thấm ướt. Cộng thêm chênh lệch nhiệt độ nên cô cảm thấy sau lưng mình rét buốt.
Cô chống hai tay xuống đầu gối, vừa thở phì phò vừa suy nghĩ.
Cô bắt đầu quan sát hoàn cảnh vị trí hiện giờ của mình.
Cô đã chạy xuống tới tầng hầm để xe. Trong một tầng hầm để xe rộng lớn chỉ có lác đác vài chiếc xe đỗ, chẳng trách khi bình tĩnh lại lại cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Sau lưng có người gọi,
Ở lại… ở lại…
Lâm Âm không dám quay đầu lại, liều mạng chạy về phía trước. Cô có cảm giác mình chạy cực kì cực kì lâu, không biết mình đã bỏ rơi người sau lưng chưa, mà phía trước cô cũng không thấy được cuối con đường.
Cứ như họ sinh ra từ trong bóng đêm!
Thêm nữa, ngoại trừ tiếng đồng hồ thì nơi này không còn âm thanh nào khác, không có hô hấp, cũng không có tiếng bút sột soạt trên giấy.
Thế nhưng… nếu cô mở cửa thì sẽ phải gặp người bên ngoài.
Cốc cốc cốc! Tiếng gõ cửa vang lên.
End.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.