• 709

Chương 42: Zomibe bủa vây (7)


Lâm Âm nghĩ tới đây lại nói tiếp:
Kể cả trong mơ cũng không được nói cho người khác biết, tôi là chủ của giấc mơ này, nếu anh dám đắc tộ8i với tôi thì tôi sẽ khiến anh...


Cô giơ nắm đấm lên dọa.

Uy hiếp xong, Lâm Âm thu đồ ăn vào balo rồi đeo lên lưng.
Bọn họ còn có rất nhiều zombie phải đối phó, làm gì có hơi sức mà lo nghĩ đến chuyện tình cảm? Lần này là do cô nhìn thấy gương mặt9 của Lục Hợp cho nên trái tim thiếu nữ đang bị Trần Cảnh Nhiên trêu chọc dạo gần đây mới bùng nổ.
Kết thúc như vậy?
Cô cảm thấy vẫn còn rất nhiều đầu mối, cặp đôi Béo Gầy thì sao? Biết bao người bị bao vây ở đài ngắm cảnh nữa. Cảm giác giống như đọc một quyển truyện mà nửa đầu tác giả viết cực kì hấp dẫn khiến người đọc vô cùng mong chờ đến đoạn cao trào, sau đó tác giả lại ngừng viết!
Cảm giác khó chịu cứ như ăn phải ruồi.
Đã giải quyết xong giấc mơ này rồi sao?
Cô từ từ cách Lục Hợp ngày càng xa, đợi đến lúc cô mở mắt ra vẫn chẳng hiểu gì.
Giấc mơ zombie bủa vây kết thúc rồi?
Giấu những suy nghĩ kia đi, cô6 lại trở thành một Lâm Âm vô lo vô nghĩ. Cái khác không nói đến nhưng có một điều rất tốt, đó là dù cho chuyện lớn cỡ nào cũng chỉ cần n5gủ một giấc là quên...
Đúng vậy, ngủ một giấc là quên hết.
Nhưng mà...
Lâm Âm còn chưa hết bất ngờ về chuyện chó biết nói tiếng người thì lại thấy một màn ma thuật như vậy. Cô sững sờ quay sang nhìn Lục Hợp.
Lục Hợp tỏ vẻ mình cũng không rõ.
Thông qua chuyện này, Lâm Âm đột nhiên nhận thấy mình với Lục Hợp đã bắt đầu có khả năng tâm linh tương thông rồi. Thường thì những chuyện như thế này đều phải hoàn thành các điều kiện trong giấc mơ mới có thể xuất hiện, thế nhưng hiện giờ đang xảy ra chuyện gì?
Ở trong căn nhà này vẫn có người sống?
Lục Hợp vỗ Lâm âm, ý bảo cô đưa thanh kiếm cho mình. Sau đó lại ra hiệu dặn Lâm Âm ngoan ngoãn đứng im, không được cử động.
Anh lách người bước ra ngoài, đồng thời hô lớn:
Ai!

Lâm Âm cảm thấy mình cần bình tĩnh, đồng hồ trên màn hình di động biểu thị mới ba giờ sáng. Cô với lấy cốc nước trên đầu giường nhưng bên trong trống không.
Lâm Âm xỏ dép đi ra phòng khách lấy nước.
Sau khi uống hết một cốc nước, cô thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Câu chữ cùng giọng điệu đều mang vẻ khẳng định, lời này khiến cả hai người họ đều không thể không nhìn thẳng vào tình cảm của mình.
Trần Cảnh Nhiên cũng nở nụ cười:
Cô cũng thích tôi?

Hai người chơi trò đối chữ, ai cũng muốn bắt đối phương thừa nhận trước.
Vừa chọt một cái, chân của nó cũng giật lên theo.
Con mắt đang nhắm chặt mở ra ti hí nhưng lập tức đóng ngay lại.
Tên nhóc này giả chết!
Cô liều mạng nháy mắt.
Trần Cảnh Nhiên cúi đầu, thì thầm vào tai cô:
Chúng ta yêu nhau thôi.

Lâm Âm ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của cậu.
Muộn thế này rồi còn ai cũng không ngủ được giống cô?
Bóng người cao gầy, chỉ cần liếc mắt cô cũng có thể nhận ra là Trần Cảnh Nhiên.
Tất nhiên lí do không chỉ vì trong nhà này ngoại trừ cô chỉ còn hai người, nó giống như dù cho đứng giữa biển người cô liếc mắt vẫn có thể tìm được Trần Cảnh Nhiên.
Lâm Âm:
Vậy thì là hai người cùng thích nhau rồi.

Trần Cảnh Nhiên mỉm cười.
Lâm Âm:
Người với người gặp được nhau đã là duyên phận, cậu xem giữa biển người mênh mông tìm được một người cũng thích lại mình rất khó, cho nên...

Lâm Âm tò mò nhìn.
Một con chó trắng nhỏ ngã bẹp trên mặt đất.
Sao thế này?
Lâm Âm buồn cười, dùng hẳn tay xoa xoa cái bụng của con chó nhỏ.

Thả ra, thả bổn đại nhân ra!

Sau một tiếng gâu, con chó nhỏ kia liền biến mất.
Lâm Âm dùng ánh mắt hỏi Lục Hợp, anh nhún nhún vai đáp:
Tôi còn chưa kịp làm gì.

Tên nhóc tự mình dọa mình, chạy loạn xạ một hồi cuối cùng mệt đến ngất đi.
Lục Hợp bước lên xốc con chó nhỏ dậy, Lâm Âm thấy đó đáng yêu nên không nhịn được dùng ngón tay chọt cái bụng tròn của nó.
Cậu nhấp một ngụm nước rồi đi tới trước mặt cô.
Lâm Âm lẳng lặng nhìn cậu, hai người mặt đối mặt.
Cô mỉm cười nói:
Cậu cũng thích tôi nhỉ?

Dần dần, tiếng nước càng lúc càng rõ ràng khiến cô tỉnh táo lại.
Tí tách, tí tách...
Bẹp! – Tiếng bọt nước vỡ.
Ưu điểm này dường như mất hiệu lực đối với một người nào đó.
Lâm Âm nghĩ đến đây liền dừng bước, ngẩn người đứng yên.
Lục Hợp bước lên kéo tay Lâm Âm, nói:
Chúng ta đi thôi.
Anh đã kéo khẩu trang lên.
Cô ngẩng đầu nhìn cửa sổ - vị trí mà Trần Cảnh Nhiên đứng lúc trước.
Lâm Âm đi tới đó. Từ cửa sổ có thể trông thấy mặt hồ phía xa, sóng nước gợn lăn tăn lăn tăn, đúng là một vị trí tốt.

Hắt xì!
, đồng thời tiếng mở cửa vang lên, có người đi ra.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong nhà.
Cô thất thần nhìn bóng lưng của Lục Hợp.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
Trong hành lang này có người!
Không đúng, cũng có thể là zombie.
Thế nên Lục Hợp không lập tức đi tới mà tìm cách phân biệt xem đối phương là gì.
Bọn họ mở cánh cửa thông lên tầng thượng rồi đi vào, sau đó men theo cầu thang xuống phía dưới.
Nếu không có hướng suy đoán phá giải giấc mơ này, vậy thì đi tìm manh mối.
Đột nhiên Lục Hợp dừng lại, Lâm Âm không kịp tránh nên va phải lưng của anh.
Lâm Âm thấy Lục Hợp cử động, sau đó là tiếng lạch cạch. Anh ném một thứ gì đó qua để dò xét.
Một tiếng hô hoảng hốt vang lên, sinh vật đang uống nước bị Lục Hợp làm cho hoảng sợ.
Động tác nhẹ nhàng nhanh nhẹn không giống như zombie, chẳng lẽ là người?
Tí tách, tí tách...
Lâm Âm thấy tiếng nước này có gì đó bất thường.
Trong không gian yên tĩnh lại có thể nghe được tiếng ực ực kỳ quái, như thể có người đang uống nước.

Sao thế?
Cô hỏi nhỏ.
Lục Hợp suỵt một tiếng, ra hiệu cô giữ im lặng.
Lâm Âm dựa sát vào tường, không dám lên tiếng.
Ồ, chắc chắn là vì cái tên này rất cao!
Nghĩ tới đây, Lâm Âm bị suy nghĩ của chính mình chọc cười.
Lâm Âm đứng ở vị trí rõ ràng như vậy, Trần Cảnh Nhiên đương nhiên cũng phát hiện ra, nhất là khi cô phát ra tiếng cười thì lại càng không thể bỏ qua.
Cây kiếm trong tay chỉ thẳng về một hướng.
Tiếp đó là tiếng rầm rầm rầm rầm.
Lục Hợp đứng im, ngoắc tay với Lâm Âm ý bảo cô đi ra.

Cậu... cậu... cậu nói gì? Có thể nói lại lần nữa được không?
Lâm Âm đỏ bừng mặt, cô có cảm giác mình như đang nằm mơ.

Trần Cảnh Nhiên bật cười:
Cô không mơ đâu, giống như những gì cô nói.


Trong biển người, gặp được nhau đã khó thì cớ gì lại không quý trọng?

Mãi đến khi Lâm Âm nằm trên giường, nhìn Trần Cảnh Nhiên đang đứng cạnh mép giường của mình, cô vẫn thấp thỏm hỏi:
Thật sự không phải đang mơ chứ?



Chắc chắn không phải.
Trần Cảnh Nhiên xoa đầu cô,
Ngày mai em tỉnh lại sẽ phát hiện mình có thêm một người bạn trai.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Trong Mộng.