• 750

Chương 46: Thời hạn thông linh (2)



Tới đây!
Tiểu Quất nhét hộp cơm vào cặp sách rồi đẩy xe lao xuống dốc.

Hai người họ song song đạp xe trên con đường nhỏ8 lầy lội.
Lâm Âm hút một ngụm soda, cảm giác kích thích ở khoang miệng rồi bùng nổ ở cổ họng kèm theo hương vị ngọt ngào, quả nhiên rất ngon.
Nhân viên kia tiếc nuối:
Cô ấy rất thích uống soda, hầu như ngày nào cũng mua hai cốc, cô ấy còn nói soda ở cửa hàng chúng tôi là soda ngon nhất cô ấy từng uống.

Cô ấy qua đời rồi, tôi là bạn của cô ấy, trước đây từng nghe cô ấy nói soda ở đây rất ngon nên tôi tới uống thử.

Nhân viên bàng hoàng đưa đồ uống cho Lâm Âm, cho dù là ai khi nghe thấy tin một người mình hay gặp đột nhiên qua đời cũng khó mà phản ứng kịp.
Trần Quất thích ghi lại những việc nhỏ nhặt trong ngày cho nên nhật kí hơi lộn xộn, Lâm Âm lọc ra được một vài địa điểm thường được nhắc đến.
Đại học A rất lớn, những nơi thường xuất hiện trong nhật kí là phòng tự học, căng tin, sân thể dục.
[Lễ tình yêu, tên ngốc Hàn Phong vậy mà cũng biết mua hoa cho mình! Lúc đầu cứ nghĩ rằng ăn cơm xong sẽ đưa mình về ký túc xá rồi quay về làm việc tiếp, không ngờ khi đi qua cửa Bắc thấy cửa hàng bán hoa lại bảo mình chờ một chút, sau đó cầm một bó hoa hồng đỏ tới. Điều bất ngờ trong lễ tình nhân!] - Ngày 14 tháng 2 năm 2009.
[Hoa tươi chẳng giữ được lâu, may mà mình đã làm hoa khô kẹp giữa những trang sách rồi. Lúc tự học Hàn Phong thấy còn cười mình nữa, cười cái gì mà cười, nếu không phải do anh ấy tặng thì mình cần phải giữ cẩn thận như vậy sao!] - Ngày 25 tháng 2 năm 2009.

Cút đi!
Hàn Phong đẩy cậu ta ra, Trần Quất vẫn còn ở đây mà cứ nói lung tung.
Đuổ9i cậu bạn xong quay lại, anh ta phát hiện ra vành tai Trần Quất đỏ ửng.
Chẳng phải thường nói con gái thích cười sẽ gặp may mắn sao?
Lâm Âm nếm thử trà sữa, vị sữa quá ít mà vị trà lại quá đậm, vừa nếm đã biết là trà túi lọc chứ không phải trà được hãm. Cô nhìn thoáng nhân viên, nói thầm trong lòng, thật ra Trần Quất không nói cho mấy người biết rằng trà sữa của mấy người bán không hề ngon.

Quãng thời gian học đại học chính là quãng thời gian vui vẻ nhất, kì thực tôi với Tiểu Quất chẳng ai nói gì, cũng không có người nào chính thức tỏ tình, bắt đầu từ cấp ba chúng tôi đã bị cả lớp ghép đôi nên lên đại học cũng coi như là thuận theo tự nhiên mà ở bên nhau. Năm thứ ba tôi bắt đầu gây dựng sự nghiệp, tôi bán một phần mềm mình làm ra lấy tiền để mở công ty này. Lúc khởi nghiệp rất khó khăn, đến giờ cũng coi như đi vào quỹ đạo, tôi dự tính sinh nhật năm nay của cô ấy sẽ cầu hôn, không ngờ...
Nói đến đây, viền mắt của Hàn Phong đã đỏ ửng.

Từ trước tới giờ tôi không biết cô ấy bị bệnh tim, tôi hoàn toàn không biết!
Hàn Phong hơi kích động, hai tay nắm chặt,
Nếu như tôi biết, chắc chắn tôi sẽ không đi công tác, tuyệt đối không để cô ấy ở lại phòng trọ một mình! Lúc tôi đi cô ấy còn nói sẽ chờ tôi về.


Lúc mới đầu Tiểu Quất chẳng nói chuyện với tôi,6 nhưng lâu dần chúng tôi cũng chậm rãi trở nên quen thuộc. Lúc cô ấy cười, lộ ra hai lúm đồng tiền rất xinh. Khi cô ấy cười với 5tôi lần đầu tiên, tôi cảm thấy cả thế giới của tôi chỉ có cô ấy thôi.

Nhớ lại kỉ niệm ngọt ngào, Hàn Phong nói tiếp.
[Soda uống ngon quá ngon quá ngon quá, mình cho Hàn Phong uống vậy mà anh ấy lại chê nó quá ngọt.] - Ngày 15 tháng 8 năm 2015.
Lâm Âm mở quyển nhật kí ra, tiệm trà sữa này đã mở được một năm rồi. Cô đi tới tiệm trà sữa gọi một cốc trà sữa và một cốc soda. Nhìn qua nhìn lại, Trần Quất không có ở đây.
[Hôm nay thấy thật nhiều người gửi ảnh. Mình đã nhìn thấy cảnh khắp núi nở đầy hoa cải vào tháng tư.
Ở nơi có ánh nắng vàng rực rỡ đẹp đến không thở nổi, tại con đường nhỏ ngoằn ngoèo lầy lội, có một cậu học sinh mặc đồng phục màu trắng đang lẳng lặng đứng dựa vào xe ô tô, tất cả tạo thành một hình ảnh cả đời mình khó quên.] - Ngày 20 tháng 3 năm 2009.
Sau khi gửi xe ở trường, họ gặp các bạn học khác.
Cậu bạn ngồi cùng bàn với Hàn Phong bá vai anh ta, n3ói:
Lại đi học cùng vợ hả?

Có một số chuyện, cần phải dựa vào chính bản thân mình mới có thể thoát ra được.
[Mình rất thích uống soda, trà sữa của cửa hàng trà sữa mới mở dưới tòa nhà công ty uống cũng tàm tạm nhưng soda của họ lại cực kì ngon.] - Ngày 21 tháng 7 năm 2015.
Lâm Âm nghĩ lại dáng vẻ của Trần Quất rồi đổi cách nói:
Cô ấy là nhân viên công ty ở tầng mười sáu tòa nhà đối diện, có khuôn mặt tròn, cười rộ lên có má lúm đồng tiền.


À là cô ấy sao, thì ra tên là Trần Quất.
Nhân viên nhớ ra, sau đó nói với Lâm Âm:
Gần đây không thấy cô ấy đến mua soda nữa.


Sau này chúng tôi học đại học, Tiểu Quất muốn thi vào đại học C, thành tích của cô ấy rất tốt nhưng lại nhát gan, muốn chọn trường chắc chắn đậu. Sau này bị tôi thuyết phục nên cũng thi vào đại học A, may mắn cả hai chúng tôi đều trúng tuyển.

Đại học A, Lâm Âm âm thầm ghi lại địa điểm này.
Trong phòng làm việc không hề phát hiện thấy hồn phách Trần Quất, Lâm Âm vốn cũng biết chuyện không chỉ đơn giản như vậy, nơi thường xuyên đến cũng không có nghĩa là nơi khắc sâu trong trí nhớ.
Cô để Hàn Phong ở lại phòng làm việc để tỉnh táo lại, còn mình ra ngoài lấy sổ của mình ra xem. Trong đó là những manh mối thu thập được từ nhật kí của Trần Quất. Phòng làm việc không có, vậy còn lại đại học A, tiệm trà sữa dưới công ty, cửa hàng bán hoa. Lâm Âm tổng kết lại những nơi muốn đi rồi nhìn Hàn Phong đang suy sụp trong phòng, sau đó im lặng rời đi.
Lúc trở về thấy thi thể Tiểu Quất nằm dưới đất không còn hô hấp, anh ta gần như phát điên.
Anh ta nghẹn ngào nói với Lâm Âm:
Lúc đi cô ấy còn khỏe mạnh mà, cô ấy còn nói chờ tôi về.

Kì thực thì Trần Quất cũng không biết mình bị bệnh tim, chuyện đột tử thế này không một ai có thể đoán trước.
Mười năm, đối với Hàn Phong mà nói thì Trần Quất đã sớm là một phần của mình. Mười năm, đi đâu cũng thấy hồi ức giữa hai người. Hai người yêu nhau nhưng đến cuối cùng lại có một người bị bỏ lại, chuyện này sao lại tàn khốc đến thế?
Lâm Âm nhân cơ hội nhân viên phục vụ đưa đồ uống tới, hỏi:
Cô có biết Trần Quất không?

Nhân viên kia ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
Cô cầm ly soda đi bắt xe đến đại học A. Lâm Âm đứng ở cổng trường uống một ngụm cuối cùng rồi quẳng nó vào thùng rác.
Cô lấy nhật kí ra, lật ra vài tờ, trên đó viết:

Cô ấy nói sẽ chờ tôi về...

Ai ngờ hai người họ lại mãi mãi cách xa nhau từ đây, đây chính là thế sự vô thường.
Lâm Âm đeo balo, đi mỗi nơi một lượt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Trong Mộng.