• 709

Chương 54: Ở nơi nào gặp anh? (2)


Rõ ràng cô nhớ hết tất cả những chuyện xảy ra sau đó, thế nhưng khi trải qua một lần nữa, cô vẫn cảm thấy đáng sợ như trước. 8

Cô nhìn thấy phía sau cây cột xuất hiện một đôi mắt.

Đôi mắt đó khiến cô sợ hãi hơn cả lúc nhìn thấy con ma 3nữ mặc đồ đỏ, chân cô bắt đầu mềm nhũn.
Không hiểu sao Lâm Âm lại cảm thấy rất vui vẻ.
Thật giống như có một giọng nói đang nói cho cô biết rằng, mày xem, bọn mày ở bên nhau chính là do số mệnh đã xếp trước.
Ra khỏi khu trò chơi bắn súng, Lâm Âm nắm tay Trần Cảnh Nhiên đi tới khu gắp thú bông.
Tay trái?
Cô từng lầm nghĩ rằng cậu thuận tay trái, nhưng lại không nhớ rõ vì sao mình lại cho rằng như vậy.
Lần này, cô rõ ràng thấy cậu cầm chiếc cốc bằng tay trái.
Con chuột hamster bằng bông mũm mĩm, trên mặt còn có hai vệt má hồng.
Lâm Âm cầm con chuột bông nhìn, con chuột phồng má mang vẻ mặt ngốc nghếch này giống cô?
Này anh bạn trai, anh không muốn sống nữa hả!
Trước đây cô chơi cùng bạn, chơi rất nhiều lần mà độ ăn ý cao nhất cũng chỉ hơn 70%.
Cô tò mò hỏi Trần Cảnh Nhiên:
Trước đây anh từng chơi trò này sao?

Trần Cảnh Nhiên:
Lần đầu tiên.

Trần Cảnh Nhiên đi tới, đợi cặp đôi kia gắp xong.
Cặp đôi kia không thể gắp được con chuột bông đó ra. Anh bạn trai nói với cô bạn gái:
Cái máy gắp này có cài đặt sẵn rồi, cứ gắp là sẽ rơi xuống, ai gắp cũng sẽ rơi, gắp mãi cũng không được đâu.

Trần Cảnh Nhiên lịch sự hỏi:
Tôi có thể thử một lần không?

Mành che tạo ra một không gian khá riêng tư. Lâm Âm nhìn màn ảnh, hướng dẫn Trần Cảnh Nhiên:
Chúng ta chia khu vực, lát nữa anh phụ trách một nửa bên này, em phụ trách một nửa bên kia.

Sau đó, cô hướng dẫn cách sử dụng phím, rồi cả hai bắt đầu trò chơi.
Cô chọn chiếm đóng viện bảo tàng - nơi mà cô đã từng chơi trước. Dù gì thì đã khoác lác nhiều như vậy nên không thể tự mình làm mình mất mặt được.
Lâm Âm mỉm cười nhìn cặp đôi, ngẩng đầu lên thì thấy Trần Cảnh Nhiên đang nhìn mình.
Đừng nói cậu cũng muốn cô làm nũng giống cô gái vừa rồi nhé?
Lâm Âm ngẫm nghĩ lại giọng điệu nũng nịu của cô gái vừa rồi, tự nhận thấy bản thân không thể thực hiện được. Cuối cùng đành phải lắc bàn tay đang nắm của hai người, nói với vẻ mặt mong đợi:
Em cũng muốn!

Lâm Âm không hỏi tới cùng mà đổi sang đề tài khác:
Khi nào chúng ta lại hẹn hò tiếp?


Bây giờ?


Anh quyết định đi.

Đợi hai người kia đi xa rồi, Lâm Âm mới nhỏ giọng hỏi:
Sao anh gắp thú giỏi quá vậy?

Trần Cảnh Nhiên dùng tay chỉ vào đầu mình.
Ý là dùng đầu.
Lâm Âm không hiểu:
Có bí quyết gì à?

Trần Cảnh Nhiên cười không nói, bị Lâm Âm mè nheo mãi mới giải thích. Thì ra loại máy gắp thú này đều sẽ buông thú bông ra sau khi gắp được, thế nhưng trước khi buông thú bông ra, sẽ có một ít lực gắp còn lại.
Như vậy lựa chọn vị trí của thú bông rất quan trọng, nhất định phải chọn thú bông ở vị trí gần lỗ, đồng thời xung quanh không có thú bông khác chặn lại, lợi dụng một ít lực gắp có sẵn, mượn thêm ưu thế của vị trí rồi ném thú bông vào lỗ. Cho nên, ở lượt gắp đầu tiên, không phải là cậu gắp trượt mà là cậu cố ý chỉnh vị trí của thú bông tới một vị trí dễ gắp hơn.
Trần Cảnh Nhiên cầm con gấu bông nhét vào trong ngực cô.
Lâm Âm sững sờ, như vậy đã gắp được rồi sao?
Xin hỏi, bạn trai quá lợi hại thì phải làm sao? Online gấp chờ trả lời.

Cốc ở tủ trong phòng bếp.
Trần Cảnh Nhiên nói.
Lâm Âm khiếp sợ nhìn sang, đó là

.
Lần đầu tiên

tới nhà Trần Cảnh Nhiên, bởi vì gặp ác mộng cho nên

tỉnh dậy tìm nước uống lúc nửa đêm.
Hai xu một lần gắp.
Trần Cảnh Nhiên điều khiển tay cầm gắp thú, sau đó…
Lâm Âm thấy một con gấu bông trắng được gắp rơi vào lỗ, và máy gắp thú vang lên tiếng nhạc hoan hô.
Trần Cảnh Nhiên xoa đầu của cô,
Bởi vì đã lớn rồi.

Lâm Âm ngẩng đầu nhìn cậu, đắc ý nói:
Nói cho anh biết, mấy thứ này em chơi từ nhỏ đến lớn.

Nói xong, cô huơ huơ nắm xu trong tay, rồi bắt đầu càn quét các trò chơi.
Nhưng nghĩ lại những hoạt động ngày thường của cậu thì không phải là người thuận tay trái. Chẳng lẽ lúc cậu ngủ, đè trúng tay phải nên tay phải bị tê dại?
Lâm Âm vẫn còn đang suy nghĩ lung tung thì nghe thấy tiếng mở cửa.
Cô thấy một người lén lút đi ra, lục lọi phòng khách, không biết đang tìm cái gì.
Bởi vì là ý muốn nổi lên nhất thời cho nên phải nghĩ nên đi đâu.
Lâm Âm vỗ tay, nói:
Tới trung tâm game đi!

Con trai chắc chắn không thích đi dạo phố mua sắm, không bằng tìm một nơi thú vị để đi.
Cô vui vẻ đi vào phòng Trần Cảnh Nhiên, nhìn cậu sắp xếp lại đồ đạc.
Cô nghiêng đầu, nhìn thấy viên bi bày trong tủ thì vô ý hỏi:
Anh thích cái này à?

Trần Cảnh Nhiên bình tĩnh đáp:
Ừm, cách đây rất lâu có người tặng cho anh.

Một lát sau, ánh đèn sáng lên, mọi thứ trong phòng đều được thấy 5rõ.
Trần Cảnh Nhiên ngồi dậy từ trên giường, giật giật bàn tay phải, vẻ mặt khá đau đớn.
Cô cũng nhìn thấy rõ ánh đỏ lúc nãy lóe lên là từ chiếc đồng hồ đeo tay của cậu.
Tuy cô sợ phim kinh dị nhưng loại trò chơi này vẫn còn nằm trong phạm vi mà cô có thể tiếp nhận được.
Trên màn hình bắt đầu hiện lên cảnh viện bảo tàng trong đêm, một vài sinh vật lãng đãng đi lại dưới trời tối như mực.
Vì hiệu quả của trò chơi nên lúc những sinh vật kỳ lạ xuất hiện, ghế ngồi cũng đồng thời có hiệu ứng lắc lư.
Cô sắp xếp lại các mốc thời gian, có một vài thứ dường như được mô tả rõ ràng hơn.
Ngày hôm sau thức dậy đã là giữa trưa.
Nghe bên ngoài truyền đến tiếng động, cô biết Trần Cảnh Nhiên và Phó Trình đã trở về.
Trung tâm game kì thực là nơi được phát triển từ quán game. Vừa khéo gần đây có một trung tâm game, sinh viên thường kết đám đi chơi với nhau.
Lâm Âm kéo Trần Cảnh Nhiên đi đổi một đống xu, sau đó nói thầm:
Giờ ngay cả xu cũng lên giá.

Trước đây một đồng đổi được hai xu, bây giờ thì hai đồng mới đổi được một xu.
Đôi mắt kia đảo đảo, rồi híp lại nhìn về phía Lâm Âm, sau đó biến mất.
<9br>Khung cảnh thay đổi.
Lâm Âm còn thấy cả sự việc kết thúc sau giấc mơ.
Trong bóng tối, ánh đỏ lóe lên vô c6ùng dễ thấy, cô đang chờ đợi cảnh tượng tiếp theo.
Anh bạn trai đã gắp một lúc lâu rồi, không muốn tiếp tục phí tiền với trò chơi này nữa. Nhưng vì mặt mũi, anh ta vẫn giải thích với bạn gái, không phải là vì anh ta không gắp được mà là vì máy gắp thú này lừa tiền.
Trần Cảnh Nhiên mở lời, anh ta thuận thế nhường chỗ, còn ra hiệu với bạn gái, để bạn gái xem Trần Cảnh Nhiên gắp thú thế nào.
Anh ta cảm thấy Trần Cảnh Nhiên tất nhiên cũng sẽ không gắp được.
Trần Cảnh Nhiên cúi người, hỏi:
Thấy con chuột hamster kia thế nào?

Cái gì? Chuột hamster?
Cô quay lại nhìn con chuột bông mà cặp đôi kia đang cố sức gắp, sau đó gật mạnh đầu.
Trần Cảnh Nhiên như đang đợi những lời này, hớn hở gia nhập vào hàng ngũ gắp thú bông.
Cô gái làm nũng vẫn luôn chỉ huy bạn trai, hết chỉ bên này rồi lại chỉ bên kia, mỗi lần gắp hụt đều than thở một tiếng.
Bạn trai cô ấy không ngừng an ủi:
Sắp được rồi, em xem, con chuột hamster sắp ra ngoài rồi này.

Anh ta còn chưa nói xong thì đã thấy Trần Cảnh Nhiên cúi người lấy con chuột bông ra.
Lâm Âm ngây ngốc.
Trần Cảnh Nhiên giơ con chuột lên cạnh cô, nói:
Thật giống em.

Trần Cảnh Nhiên thử gắp một lần, thất bại.
Lập tức cầm hai xu từ chỗ Lâm Âm ném vào.
Anh bạn trai liền nói với bạn gái:
Em xem, có gắp mãi cũng vậy thôi…

Một chiếc đồng hồ đeo tay kỳ lạ. Cô đã từng thấy nó, bởi vì rất đặc biệt, cho nên ấn tượng rất sâu.
Trần Cảnh Nhiên ho khan vài tiếng, sau đó bước xuống giường.
Lâm Âm đi theo cậu ra khỏi phòng. Cậu cầm cốc nước đứng ở bên cửa sổ.
Âm thanh cộng thêm lắc lư đủ tạo nên sự kích thích.
Hai người hoàn toàn không giống như lần đầu tiên hợp tác.
Đến khi trò chơi kết thúc, thống kê độ ăn ý cao tới 88%.
Lâm Âm thấy Trần Cảnh Nhiên vẫn đứng ở bên cạnh nhìn bọn họ, bèn nói:
Bên kia có máy trống mà.

Trần Cảnh Nhiên bày ra vẻ cao thâm khó lường, đáp:
Học hỏi.

Lâm Âm không hiểu ra sao. Sau đó, cô thấy cậu xoay đi tới trước máy gắp thú trống liền đi theo.
Ở đó đang có rất nhiều người tập trung, cô tò mò nên cũng đi tới xem thử.
Một cô gái bên cạnh đang làm nũng với bạn trai:
Người ta cũng muốn có một con, anh gắp cho người ta đi!

Giọng điệu ngọt ngào nũng nịu có thể so được với vũ khí có tính sát thương mạnh, cậu bạn trai lập tức bị thuyết phục, đi gắp thú bông cho bạn gái đáng yêu của mình.
Không ngờ Trần Cảnh Nhiên lại bị vấn đề
hẹn hò
làm cho hứng thú, vẻ mệt mỏi trên mặt cậu khi trở về sau hành trình dài cũng biến mất.
Ban đầu Lâm Âm còn lo lắng chuyện hẹn hò liệu có ảnh hưởng tới việc cậu nghỉ ngơi, thế nhưng không ngờ Trần Cảnh Nhiên lại trả lời dứt khoát như vậy.
Đi hẹn hò ở đâu được nhỉ?
Đầu tiên là bắn súng!
Ở thời đại tiến bộ, các trò chơi được cập nhật nâng cấp theo từng ngày.
Lâm Âm chọn trò chơi mô phỏng bắn súng có hai người chơi.
Lâm Âm nghe xong hoàn toàn ngây người. Trên lý thuyết là vậy, thế nhưng vì sao khi thực hiện lại rất khó khăn?

Lâm Âm thấy bên đường đi có một máy gắp thú, bên trong chất đầy thỏ tai dài, liền nói:
Em cũng thử một lần.


Cô ngẫm lại kinh nghiệm mà Trần Cảnh Nhiên nói, sau đó điều chỉnh tay cầm gắp thú, cuối cùng ấn nút. Cần gắp thú từ từ đi xuống, gắp con thỏ bông lên. Lâm Âm gần như nhoài người trên cánh tủ thủy tinh, nín thở nhìn, trong lòng cầu nguyện đừng rơi đừng rơi.

Một giây sau, cần gắp thú còn chưa giữ chặt đã tự động buông ra rồi.

Con thỏ bông rơi xuống, tay gắp thú trở lại vị trí cũ.

Lâm Âm thở dài, thật là khó gắp mà!

Cô là loại người không chơi được mấy loại trò chơi yêu cầu dùng tay và não cùng một lúc. Quan trọng nhất là cô có một người bạn trai biết gắp là đủ rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Trong Mộng.