• 709

Chương 63: Thế giới trong mơ (4)


Một đánh hai? Nhìn cái bộ dạng sợ đến nỗi ngồi bệt dưới đất không bò nổi của gã đi.

Nếu không nhờ cô kéo một cái thì thằng nhãi này đã biến 8thành zombie rồi, làm gì còn khả năng khua môi múa mép ở đây? Hiển nhiên Trần Cảnh Nhiên cũng rõ điểm này, cậu tiếp tục từ chối:
Không được.
Tóc 3Vàng tiếp tục ôm đùi Trần Cảnh Nhiên, rên rỉ:
Anh trai chị gái đừng bỏ thằng em này lại mà, anh em của em đều mất cả rồi! Chỉ còn một mình em cô đ9ơn lẻ loi trên thế giới này, em thảm cỡ nào chứ?
Lâm Âm trợn trắng mắt, may mà gã ta không nói lời thoại kinh điển trên có mẹ già dưới có con nhỏ.6

Nếu không chắc cô không kiềm chế được mà phải đập tên này một trận nhớ đời.
Lâm Âm nắm chặt lấy tay Trần Cảnh Nhiên.
Trần Cảnh Nhiên vỗ nhẹ với cô:
Đừng sợ, có anh đây.
Lâm Âm ngẩng đầu, nhìn Trần Cảnh Nhiên rồi mỉm cười.
Sau đó, một tràng dài những tiếng binh boong bing boong Giống như
Ngạc
muốn phải đạp đổ bát thức ăn cho chó này vậy.
Ỗ, giải thích như vậy thì hiểu rồi, nếu không cô còn tưởng đây là căn cứ của người ngoài hành tinh.

Xin chào hai người.
Cậu thiếu niên chào hỏi.
Lúc này Lâm Âm mới có thời gian quan sát cậu thiếu niên đã giúp đỡ bọn họ.
Nhìn qua chỉ mười sáu mười bảy tuổi, non nớt như một mầm non.
Cô thân thiện gật đầu với cậu ta.
Cậu thiếu niên cầm đèn pin chiếu lên mặt đất, nói:
Tới trụ sở của bọn tôi đã! Đến đó rồi nói chuyện tiếp.

Được.
Bọn họ đi bộ khoảng mười phút đến một căn nhà, nói đúng hơn thì là một gian hàng.
Cái tên tóc vàng da mặt dày như thớt này thật sự khiến5 bọn họ vướng chân vướng tay.
Cô và Trần Cảnh Nhiên còn có chuyện khác phải làm, thế nhưng cái tên này lại dính họ y như keo da trâu, dứt kiểu gì cũng không ra.
Lâm Âm nói:
Xin cậu, cậu nhất định phải làm bóng đèn của bọn tôi sao?
Tóc Vàng ngang nhiên hỏi lại:
Vào lúc này rồi mà còn yêu đương được nữa à?
Lâm Âm gào thét trong lòng: Đây chỉ cái cớ để vứt bỏ cậu thôi, đừng có tự mình che mắt mình có được không? Hãy mở to mắt ra mà nhìn cho rõ vẻ mặt chỉ còn thiếu dán chữ
Không muốn cậu đi cùng
trên mặt cô đi.
Một cái đầu thò lên nhìn ngó xung quanh, phát hiện Lâm Âm với Trần Cảnh Nhiên đang ngây ngốc nhìn mình thì lúng túng vẫy tay:
Trùng hợp ha, còn là người sống chứ?
Đây là một cậu thiếu niên môi hồng răng trắng, nhìn qua cùng lắm chỉ mới học đến cấp ba, đầu tóc cắt ngắn đúng tiêu chuẩn học sinh.
Thiếu niên vừa dứt lời liền thấy bóng dáng zombie đang tiến đến gần từ phía xa, cậu nhóc buột miệng chửi thề một câu nói:
Tôi đang chạy đến trước mặt zombie dâng hiến sao?
Lâm Âm vội nói:
Chạy đi!
Cậu thiếu niên phất tay với Lâm Âm và Trần Cảnh Nhiên, nói:
Hai người có muốn xuống đây trốn một chút không?
Lâm Âm và Trần Cảnh Nhiên liếc nhau, sau đó lập tức gật đầu.
Hai người theo cậu thiếu niên chui vào ống cống.
Lâm Âm thấy khoảng cách cũng không xa nên nhanh chóng bò xuống.
Hai người bọn họ men theo cầu thang bò xuống mới phát hiện nơi này không giống như trong tưởng tượng.
Lần đầu tiên Lâm Âm được tận mắt nhìn thấy hệ thống thoát nước dưới lòng đất trong thành phố, so với những đường ống lớn trong suy nghĩ của cô thì hoàn toàn khác.
Vấn đề là, bọn họ phải nhấc cái nắp này lên thế nào?
Kịch...
Hai người còn đang nghĩ xem nên làm thế nào thì cái nắp cống đột nhiên tự chuyển động.
Được rồi, nghĩ thì việc bỏ lại tên tóc vàng này cũng không có cảm giác gì tội lỗi lắm.

Chúng ta đi đâu tiếp đây?
Lâm Âm hỏi.
Trần Cảnh Nhiên nhìn xung quanh:
Vẫn nên chờ đi.
Bọn họ có cảm giác hình như hai người họ vẫn luôn đi lệch manh mối.
Không biết các bác gái chạy đi đâu, trên con đường trước mặt này không thấy zombie mà chỉ thấy vết tích zombie đã từng qua đây.
Hai người họ đi một lúc lâu mà cũng không gặp bất cứ con zombie nào.
Lâm Âm lấy làm khó hiểu, lẽ nào đám zombie kia mở tiệc? Hoặc là tụ tập họp bàn xem bước tiếp theo nên tấn công loài người ở chỗ nào? Trên đường cái không nghe được bất cứ âm thanh gì nên thật kỳ quái.
Không nhịn được nữa, nó vất vả chế tạo giấc mơ này đâu phải để hai người này tăng tiến tình cảm? Lâm Âm phát hiện dường như số lượng zombie được tung ra càng ngày càng nhiều.
Cô hoảng sợ hỏi Trần Cảnh Nhiên:
Làm sao bây giờ?
Bốn phía đều bị zombie vây kín, bọn họ không có chỗ chạy thoát.
Đối với tình cảnh hiện tại Trần Cảnh Nhiên chỉ cau mày, nói:
Lên trời xuống đất, trời không lên được xem ra chúng ta chỉ có thể xuống cống thoát nước!
Tầm mắt của bọn họ rơi vào cái nắp cống cách đó không xa.
Sau khi xuống, cô phát hiện không gian ở đây rất lớn.
Khoảng trống trước mặt rộng như một sân bóng lớn khiến Lâm Âm khiếp sợ.

Khu thương mại dưới lòng đất.
Trần Cảnh Nhiên nhanh chóng nhận ra.
Lâm Âm xuống trước, Trần Cảnh Nhiên bọc hậu phía sau.
Sau khi Trần Cảnh Nhiên đậy nắp cống lại, trong ống cống trở nên tối đen.
Lâm Âm dựa vào cầu thang không dám nhúc nhích, cô không biết mình nên làm gì trong bóng tối này.
Xong xuôi, cậu cầm khăn tay lau tay sạch sẽ rồi nói với Lâm Âm:
Giải quyết xong rồi, đi thôi.
Lâm Âm nhìn thoáng qua, nói:
Ném cậu ta ở đây không sợ bị zombie ăn mất sao?
Trần Cảnh Nhiên đáp:
Nếu lúc trước không thuận tay cứu thì cậu ta đã thành zombie rồi.
Chưa kể ném cậu ta ở đây còn an toàn hơn là đi theo chúng ta.
Chỉ cần cậu ta không quá đen đủi, lúc tỉnh dậy không bị zombie bao vậy thì sẽ không vấn đề gì.
Lâm Âm đồng ý, hiện giờ cô cứ như Conan, đi đến đâu ở đó chắc chắn có người chết.

Chờ tôi một chút.
Một giọng nói từ phía dưới vọng lên.
Một lát sau, trong không gian nhỏ hẹp có một tia sáng chiếu rọi.
Cậu thiếu niên kia mở đèn pin lên, chiếu sáng ống cống.
Trần Cảnh Nhiên không muốn tiếp tục phí lời với tên tóc vàng này, cậu vòng ra sau rồi dùng sống bàn tay chém vào gáy gã.
Tóc Vàng mềm oặt ra rồi ngã xuống, được Trần Cảnh Nhiên đỡ lấy.
Cậu kéo Tóc Vàng tới bên tường rồi giấu gã vào một vị trí có thể trốn được rồi phủ giấy báo lên trên.
Bên trong đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, có khoảng mười mấy người đang nói chuyện với nhau.

Lúc bọn họ xuất hiện, tất cả trở nên yên lặng.

Cậu thiếu niên phất tay, tỏ ý mọi người không cần để ý tới bọn họ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Trong Mộng.