• 750

Chương 7: Tàu điện ngầm kinh hồn (7)


Lục Hợp vốn dĩ cũng chỉ suy đoán, nhưng giờ nhìn thấy
Tô Mang
này mới khẳng định được suy đoán của mình là chính xác. Anh cúi người nói vào tai Lâm Âm:
Đây là Tô Mang của lượt chơi lại.


Lâm Âm có cảm giác đầu óc của mình với mấy thứ thâm ảo này không cách nào bắt sóng được với nhau. Đột nhiên, một cảm giác nguy cơ mãnh liệt ập tới khiến cô quay đầu lại theo phản xạ.


Tên quan
đang vồ về phía họ!

Ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc, vận mệnh lại lần nữa trùng khớp,
tên quan
bị Lục Hợp tung chân đá bay vào cửa sổ kính.

Lục Hợp kéo Lâm Âm đứng ra phía sau mình, đề phòng cô bị tấn công lần nữa.

Lâm Âm để ý thấy dường như tốc độ của trò chơi này càng lúc càng nhanh, mỗi lần chơi lại, tốc độ mỗi sự việc lại nhanh hơn lần chơi trước.

Trận động đất lần thứ thứ nhất và lần thứ hai xảy ra khi cô đến trước chỗ chờ tàu, thế nhưng lần thứ ba lại xảy ra khi cô mới đi được nửa cầu thang dẫn xuống sân ga.

Mà hiện tại,
tên quan
cũng xuất hiện sớm hơn, đây chính là minh chứng rõ ràng.

Cô lo rằng lần thứ tư hay là lần thứ năm, động đất sẽ xảy vào lúc cô chỉ mới đến cửa kiểm tra của tàu điện, thế thì trò chơi này sẽ không cách nào chiến thắng được.

Trong lúc Lâm Âm đang đắm chìm trong suy nghĩ, Tô Mang thò đầu tới hỏi:
Anh chị đang quay phim à?


Quay cái gì mà quay, không thấy đây là hiện trường livestream trực tiếp sao? Thằng nhóc nghịch ngợm, ngồi im!

Không đợi Lâm Âm lên tiếng,
tên quan
đã lắc lư đứng dậy.

Thần kinh Lâm Âm căng chặt, Lục Hợp phía trước chính là sự che chở duy của cô vào lúc này.

Xử nốt tên cuối cùng này thôi!

Lâm Âm chứng kiến
tên quan
ngã xuống từ trong tay Lục Hợp hóa thành từng từng tia sáng rồi biến mất mới khẽ thở hắt ra.

Lục Hợp nhặt trang bị mà
tên quan
đánh rơi lên, đó là một chuỗi vòng triều châu.

() Triều châu là một chuỗi vòng ngọc đeo cổ của quan lại thời Thanh, là một trong những tiêu chí thể hiện thân phận, địa vị của người đeo nó, có thể qua nó phân biệt phẩm cấp, quan giai của quan lại.

Lục Hợp cầm chuỗi vòng vàng vàng xanh xanh lẫn lộn đi về phía Lâm Âm, đưa nó cho cô.

Lâm Âm từ chối, chỉ trâm cài trên đầu mình, nói:
Tôi đã có rồi, anh cũng cần có một cái.


Lục Hợp nhìn chuỗi vòng trong tay mình, lại nhìn ánh mắt kiên định của Lâm Âm, cuối cùng thu tay lại, quấn chuỗi vòng thành mấy vòng trên tay mình.

Lâm Âm quay lại nhìn, phát hiện Tô Mang vừa rồi vẫn ở trong tiệm không biết đã biến mất từ lúc nào.

Cô cũng không để ý, bởi vì trò chơi sắp kết thúc, ba con quái đều đã bị tiêu diệt, có lẽ cô cũng sắp tỉnh mộng rồi.

Cô nhắm mắt lại, đợi tới lúc mở mắt ra chắc sẽ quay lại thế giới hiện thực.

Thời gian trôi đi…

Cô từ từ mở mắt ra, nhìn xung quanh.

Lâm Âm kinh ngạc nhìn Lục Hợp trước mắt, anh vẫn đứng trước mặt cô không thay đổi.

Xem ra, trò chơi này vẫn chưa kết thúc.

Lúc này mưa đã ngừng hẳn. Lâm Âm ra khỏi tiệm tang lễ, ngẩng đầu nhìn trời đêm.

Mây đen không biết đã tan từ bao giờ, nhưng màn trời vẫn là màu tím của ánh trăng.

Đây là…

Lục Hợp cũng đi ra, Lâm Âm nhìn anh.

Lục Hợp nói:
Xem ra là còn thiếu Boss cuối, nếu cô không thể đánh thắng nó một cách thuận lợi thì có lẽ mặt trời sẽ không mọc lên.


Mặt trăng tím đại diện cho tai họa, mặt trời đại diện cho hi vọng. Không có hi vọng chỉ có tai họa vô tận, đó là chuyện đáng sợ cỡ nào.

Lâm Âm nghĩ trò chơi có vô số cách chơi, nhưng ban đầu bọn họ lại chỉ cho rằng quy luật trò chơi chỉ có giết giết giết, giết hết là kết thúc. Nhưng giờ mới phát hiện nó không đơn giản như vậy, có điều ít nhất cũng biết thêm được một chi tiết, đây là một trò chơi có tính thời gian. Trước khi trời sáng bọn họ nhất định phải thắng trò chơi này, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Lâm Âm nhìn điện thoại, hiện tại đã là hai giờ hơn. Thường ngày ở thành phố Hoa Hải, mặt trời sẽ mọc vào lúc năm giờ hơn. Điều này cũng có nghĩa là bọn họ phải hoàn thành nhiệm vụ trong ba tiếng còn lại.

Lục Hợp vuốt chuỗi vòng trên tay, cảm giác mát lạnh khiến đầu óc thêm tỉnh táo, anh nói:
Có lẽ còn thiếu Boss cuối.


Ba con quái bọn họ tiêu diệt trình độ không cao, thế nên nhất định còn một Boss cuối có thực lực vô cùng mạnh đang chờ họ. Nhưng làm sao để tìm được Boss cuối ẩn nấp trong ba tiếng đồng hồ, lại còn xử nó?

Lâm Âm rầu rĩ:
Thành phố này bao nhiêu người như thế thì người nào mới là Boss?


Lục Hợp nhìn quanh một vòng, nói với Lâm Âm:
Cô thử nghĩ kĩ xem, trong mộng của cô có chuyện gì là bất thường, khác thường nhất.


Khác thường nhất…

Lâm Âm nghĩ một lúc phát hiện có ba chuyện khác thường. Một là trận động đất, hai là Phó Gia đâm cô, ba là có hai Tô Mang.

Boss cuối có lẽ là con người, là Phó Gia hay là Tô Mang đây?

Lâm Âm dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Lục Hợp, anh nói:
Đây là giấc mơ của cô.


Do giấc mơ này được tạo nên bởi diễn biến nội tâm của Lâm Âm, thế nên Boss cuối chính là…

Lâm Âm buột miệng nói:
Tô Mang!


Lục Hợp cười ra tiếng:
Tạo sao lại nghĩ là cậu ta?



Vì tôi không bao giờ tin Phó Gia sẽ là kẻ địch của tôi.
Lâm Âm thẳng thắn nói.

Phó Gia là bạn thân nhất của cô, bạn bè tận mười năm. Trong nhận thức của Lâm Âm, Phó Gia tuyệt đối sẽ không bao giờ đứng về phe đối địch với cô.

Lâm Âm lại ngẫm nghĩ lại, đột nhiên xảy ra khác thường chắc chắn có uẩn khúc. Nếu như trực tiếp vượt qua trò chơi, cái BUG (lỗ hổng) này thì thôi coi như không nhìn thấy. Nhưng cuối cùng họ lại bị kẹt lại, chứng tỏ trong trình tự của họ có vấn đề. Mà hiện tại, có đến hai Tô Mang chính là minh chứng cho sai sót đó.

Hai Tô Mang… Lâm Âm đoán một lí do để Tô Mang không biến thành Boss. Đó là trong điều kiện không bị kích động, Tô Mang chỉ là một nhân viên của tiệm tang lễ, một NPC thông thường.

Nghĩ đến đây, Lâm Âm biến sắc, chẳng lẽ là…

Cô nói với Lục Hợp:
Chúng ta mau quay trở lại nhà ga tàu điện.


Hai người gấp gáp chạy về nhà ga.

Mưa gió đã ngừng, cả thế giới bao trùm trong ánh trăng.

Từ phía xa họ đã thấy một người khổng lồ đứng trước cửa nhà ga, ước chừng cao bằng một tòa nhà một tầng, trong tay vung một cây cột điện.

Tô Mang… hắc hóa rồi!

Lâm Âm vốn dĩ đã lấn cấn về chuyện này, sau khi đánh chết con quái mặc đồ quan nhà Thanh,
Tô Mang
trong tiệm tang lễ liền biến mất một cách kỳ lạ. Sau khi ngẫm nghĩ liền hiểu ra, Tô Mang ở trạm điện ngầm chính là bản gốc, còn
Tô Mang
cô gặp sau khi chơi lại ở tiệm tang lễ là phân thân. Giờ phân thân trở về nên bản gốc biến lớn.

May mà cô mới chỉ chơi lại một lần.

Lâm Âm nghĩ tới
chỉ số bạo lực
của Tô Mang, lo lắng hỏi Lục Hợp:
Sao chúng ta đánh thắng được cậu ta?


Trước mặt
cậu ta
cô có cảm giác mình chỉ là một con kiến hôi.

Lục Hợp đeo chuỗi triều châu vào cổ Lâm Âm:
Lên thôi!


Cái gì!

Lâm Âm sững người, chỉ tay vào chính mình hỏi:
Tôi lên?


Lục Hợp:
Quy luật của game là thăng cấp, nhặt trang bị, cường hóa, cuối cùng là đánh Boss có đẳng cấp cao hơn.


Cô đã có hai trang bị, so với Tô Mang chỉ có một đương nhiên là mạnh hơn. Nghĩ như vậy hình như cũng đúng. Lâm Âm tự an ủi chính mình, tiến từng bước về phía Tô Mang.

Đột nhiên, một trận gió quét đến, cây cột điện khổng lồ đập về Lâm Âm.

Tim của Lâm Âm gần như ngừng đập, trong đầu không ngừng hét, không tránh được, chết rồi…

Rầm!

Cát bụi bay mù mịt.

Lâm Âm bò dậy, lo lắng hỏi Lục Hợp:
Anh không sao chứ?


Lục Hợp ôm tay phải ngồi dậy, lắc đầu.

Lâm Âm không ngăn được nước mắt. Vừa rồi, vào thời khắc nguy hiểm, là Lục Hợp đã lao đến xô cô, bảo vệ cô dưới cánh tay phải của anh tránh khỏi đòn tấn công của Tô Mang. Đòn tấn công đó đã khiến anh bị thương.


Đừng thất thần!


Rầm!

Lục Hợp quát to, kéo Lâm Âm lui ra một khoảng.

Trước mặt xuất hiện một cái hố to đúng vị trí Lâm Âm vừa đứng. Cái hố đó là tác phẩm của cây cột điện trong tay
Tô Mang
.

Lâm Âm còn chưa hồi hồn sau cơn kinh sợ thì đã thấy Lục Hợp ôm tay phải cúi gập người, cơn đau kịch liệt khiến anh không đứng thẳng được.

Lâm Âm hoảng loạn muốn kiểm tra vết thương của Lục Hợp, là do cô thất thần mới khiến anh bị thương nặng thêm, cô vừa khóc vừa nói:
Xin… xin lỗi.


Cô biết, hiện tại không có cách nào cứu chữa được sai lầm ngoài việc xông lên… đánh bại
Tô Mang
!

Lâm Âm lau sạch nước mắt trên mặt, xông đến trước mặt
Tô Mang
.

Nhìn người khổng lồ trước mắt, cô không ngừng tự hỏi, cô cũng có trang bị, tại sao sức chiến đấu lại không tăng?

Tốc độ không tăng, sức mạnh, phép thuật cũng không có.

Lâm Âm cầm chuỗi ngọc và cây trâm nắm trong tay, trong lòng không ngừng run sợ, rốt cuộc cô phải làm thế nào mới đánh bại được Tô Mang?

Nhìn Tô Mang khổng lồ phía xa, Lâm Âm bỗng đột nhiên có dũng khí. Không có gì phải sợ cả, cô chết rồi vẫn sống lại được, nhưng cô không thể để Lục Hợp chết tại đây được.

Nếu có một ngày rơi vào khoảnh khắc sợ hãi nhất, bất lực nhất, cô luôn hi vọng có một ai đó xuất hiện cứu vớt cô.

Lâm Âm lau sạch nước mắt, khẽ nở nụ cười.

Cho dù phía trước có đáng sợ thế nào thì cũng không việc gì phải sợ.

Nháy mắt, chuỗi vòng ngọc và cây trâm trong tay cô phát ra ánh hào quang rồi dần dần tụ lại, biến thành một quả cầu năng lượng màu vàng ấm áp.

Thì ra sức mạnh to lớn nhất không phải pháp thuật mà là dũng khí.

Lâm Âm mở mắt, nhìn về Tô Mang ở phía xa.


Chết đi!


Lâm Âm ném quả cầu năng lượng về phía đối phương.

Quả cầu năng lượng vừa tiếp xúc với Tô mang liền bắn ra luồng ánh sáng cực chói lòa.

Oành!!!

Tô Mang quỳ gục xuống đất, hóa thành vô số ánh sáng nhỏ. Lâm Âm quay sang nhìn Lục Hợp, lần này… thật sự kết thúc rồi chứ.

Lục Hợp – dáng người cao ráo đứng ở đó im lặng nhìn cô giống như im lặng từ biệt.

Hai người rõ ràng rất gần nhau, nhưng lại giống như đứng giữa một tấm kính vô hình, có thể nhìn thấy nhau nhưng lại không thể chạm vào nhau được.

Tầm mắt dần trở nên mơ hồ. Mỗi lần từ biệt, lòng cô đều rất hoang mang lo lắng, lo lắng không biết lần sau họ còn có cơ hội được gặp gỡ nhau nữa không. Tuy nhiên, sự thật thì chẳng có ai có thể cho cô câu trả lời về chuyện này.

Cảnh trong mộng là do nội tâm bản thân thêu dệt nên. Cô mong nhớ Lục Hợp như thế, liệu có phải họ vẫn sẽ còn được gặp lại?

Lâm Âm đột nhiên bỗng hiểu ra, tại sao lúc trước Phó Gia lại đâm cô khi giấc mơ này vừa mới diễn ra.

Bởi vì…

Giấc mộng này vừa mới diễn ra, cô… không muốn nó kết thúc nhanh như vậy.

Lục Hợp vẫy vẫy tay chào cô.

Tạm biệt!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Trong Mộng.