• 709

Chương 74: Đại kết cục



Cẩn thận!
Trần Cảnh Nhiên vừa mở miệng, cảnh tượng trước mắt đã thay đổi.

Trường kiểm trong tay Lâm Âm rơi xuống cách đ8ó không xa, mà vị trí đứng của cô và Ngưu Đại cũng thay đổi.

Ngưu Đại dùng dao găm dí vào cần cổ trắng nõn của Lâm m, hă3m doạ Trần Cảnh Nhiên:
Lui ra sau!
Trần Cảnh Nhiên giơ hai tay lên lui về sau, nói:
Có gì thì từ từ nói, không cần động dao.
9 Ngưu Đại dùng tay trái siết hai tay của Lâm Âm lại, vẻ mặt trở nên vô cùng hung ác,
Hai người đừng mong trốn thoát!
Lâm Âm nu6ốt nước bọt, nói:
Tôi đã đoán được thân phận của anh rồi.
Ngưu Đại khá có hứng thú,
Ồ, tiếp tục đi.
Lâm Âm cố gắng bỏ qua cả5m giác nguy hiểm tồn tại trên cổ, gắng sức nói bằng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể,
Anh không phải là người của ma giáo.
Trong đầu Lâm Ấm đang không ngừng nghĩ nên tiếp tục bịa chuyện như thế nào.
Ngưu Đại sau khi hồi hồn liền lao vào đánh nhau với Trần Cảnh Nhiên.
Lâm Âm tìm được kiểm xong lập tức gác lên cổ của một người bị bỏ quên từ nãy đến giờ.
Trong khoảnh khắc đó, cả thế giới như dừng lại, sau đó bị một tiếng khóc chẩn động đất trời phá vỡ.
Cô nói tiếp:
Tao và Trần Cảnh Nhiên vẫn luôn muốn dẫn dụ mày ra.
Bọn tao biết mày ở bên cạnh, nhưng lại không biết mày sẽ có hình dạng gì.
Trong những giấc mơ trước đây, mày đều lặng lẽ ẩn nấp phía sau.
Cho nên, trong giấc mơ cũng có đường chết của
Ngạc
.
Lâm Âm vẫn luôn suy nghĩ về câu nói
Phía Đông Bột Hải, không rõ là xa bao nhiêu dặm, có một vùng nước lớn, thực tế là một thung lũng không đáy.
Vì là thung lũng không đáy nên mới gọi là Quy Khư
, nó có ý nghĩa gì ở cảnh trong mơ này? Về sau cô đột nhiên nghĩ ra, e rằng đây là một gợi ý cho bọn họ.
Ngưu Đại nói:
Có bản lĩnh thì nhắm vào tôi đây này, sao lại ức hiếp một đứa bé chứ?
Lâm Âm nở nụ cười,
Thế nếu nó không phải là một đứa bé bình thường thì sao?
Tiểu Ngưu trợn to mắt, quên cả khóc,
Em...
em...
không biết gì cả!
Lâm Ấm cúi đầu, nhẹ nhàng nói:
Xin chào, Ngạc.
Tiểu Ngưu nghe vậy lập tức làm vẻ mặt vô tội nói:
Em không hiểu chị đang nói gì?
Lâm m:
Vốn dĩ tao đang phân vân không biết ai trong hai người là Ngạc, cho đến khi Ngưu Đại ra tay.
Khoảnh khắc đó tao đã biết anh ta không phải Ngạc.
Lúc cô bị Ngưu Đại bắt, cô nói anh ta không phải là người của ma giáo là vì cô định nói anh ta chính là
Ngạc
.
Thế nhưng ngay lúc định nói, cô chợt nhận ra
Ngạc
không phải là Ngưu Đại, mà là Tiểu Ngưu – đứa bé vẫn luôn bị mọi người bỏ quên.
Bởi vì
Ngạc
là một kẻ mạnh về tinh thần lực, còn về giá trị sức mạnh lại là một con số âm.
Chỉ cần bắt được thực thế của nó trong mơ thì nó sẽ không còn cách nào vận dụng năng lực được nữa.
Cho nên, Lâm Âm và Trần Cảnh Nhiên giả vờ trúng kể của
Ngạc
cũng là vì có tính toán khác.
Lâm Âm bóp mũi của
Ngạc
,
Thế mà lại còn muốn cho chúng tao mất phương hướng trong mơ!
Thế giới trong mơ này khác với các thế giới trước đây.
Lúc bọn họ vừa vào, nhận được nhiệm vụ chính tuyến (điều tra ma giáo), đối thoại với NPC (trưởng thôn), sử dụng vật phẩm thuốc chữa thương), giết quái (muỗi mặt quỷ)...
Những chuyện mà bọn họ trải qua ở trong giấc mơ này đều có thể giải thích bằng trò chơi.
Đương nhiên, điều này được xây dựng dựa trên cơ sở đảo ngược.
Không ngờ sau khi tạo và Trần Cảnh Nhiên chân thành thẳng thẳng thắn với nhau, mày lại trở nên gấp gáp như vậy.
Khi
Ngạc
phát hiện mình đã đánh giá sai lòng người thì lại càng thêm gấp gáp muốn chứng minh năng lực của mình.
Thế nhưng, sau lần Trần Cảnh Nhiên bắt được
Ngạc
dưới lốt con chó trắng, cậu và Lâm Âm đã đoán được thuộc tính của
Ngạc
.
Nó là một kẻ mạnh về tinh thần, nhưng về giá trị sức mạnh lại là một con số âm.
Các thế giới trước đây là game offline, còn thế giới này là game online, Chỉ cần trò chơi không kết thúc thì bọn họ sẽ buộc phải chơi hoài chơi mãi theo ý muốn của
Ngạc
.

Ngạc
uốn éo người, nhưng mãi không thoát khỏi được sự trói buộc của Trần Cảnh Nhiên.
Lâm Âm nhìn Trần Cảnh Nhiên, nói:
Chúng ta thử kế hoạch kia đi.
Bọn họ đi về phía Đông, đi thật lâu thật lâu nhưng ngày đêm vẫn không thay đổi, không hề có tuần hoàn.
Lâm Âm khẽ cười,
Tao không chỉ biết mày là Ngạc, mà còn biết mấu chốt phá giải giấc mơ này là gì? Tiểu Ngưu rất tự tin nói:
Cô không biết, nếu không thì vì sao cô không thoát đi đi?
Lâm Âm nở nụ một cười khó dò, Trần Cảnh Nhiên trả lời thay cô:
Bởi vì, bọn tao đang chờ mày.
Cậu vừa dứt lời, Ngưu Đại biến mất, Ngưu gia thôn biến mất, chỉ còn lại ba người đứng trên bờ biển.
Ngưu gia thôn trước đó chỉ là biểu hiện giả dối do
Ngạc
chế tạo ra mà thôi.
Lâm Âm giải thích:
Mấu chốt của giấc mơ này là game (trò chơi).
Một trò chơi về đề tài thế giới tiên hiệp.
Thung lũng không đáy là nơi mà
Ngạc
không thể nào chạy trốn, giống như là lỗ đen.
Trần Cảnh Nhiên đứng bên bờ, nói với Lâm m:
Hành động thôi!
Trần Cảnh Nhiên buông tay ra, Lâm Âm lập tức dùng nước bao vây
Ngạc
lại, sau đó tới phiên Trần Cảnh Nhiên đóng băng.

Ngạc
giống như là một quả cầu băng, bị đông cứng lại không thể nào nhúc nhích được.
Đột nhiên cô cúi đầu xuống, phát hiện dao găm trên cổ mình không chạm vào da, liền cúi đầu cắn mạnh tay cầm dao của Ngưu Đại.
Ngưu Đại bị đau, lập tức buông lỏng dao găm ra.
Lâm Âm thấy mình thoát khỏi uy hiếp của dao bèn cố sức giãy giụa thoát khỏi sự khống chế của Ngưu Đại.
Nhưng dựa theo quy tắc, giấc mơ càng nguy hiểm thì càng có đường sống.
Đường sống của giấc mơ này chính là câu nói lúc Lâm Âm và Trần Cảnh Nhiên vừa vào cảnh trong mơ: Phía Đông Bột Hải, không rõ là xa bao nhiêu dặm, có một vùng nước lớn, thực tế là một thung lũng không đáy.
Vì là thung lũng không đáy nên mới gọi là Quy Khư.
() Lời của Hạ Cách đáp án Thang trong chương Thang Vấn sách Liệt Tử Xung Hư Chân Kinh.
Quy Khư mang tính ẩn dụ, có nhiều cách dịch khác nhau, ví dụ như
đi vào hư vô
,
gò đất lớn
...
Lâm Âm nói:
Quy Khư còn có một ý nghĩa khác, là chốn trở về!
Nói đến đây, cô nhìn lại
Ngạc
, thấy nó cắn chặt môi dưới, vẻ mặt căng thẳng liền biết mình đã nói đúng.
Trần Cảnh Nhiên cũng ra tay, đầm một cú vào mặt Ngưu Đại.
Ngưu Đại bị cú đấm này làm cho ngây ngẩn, Trần Cảnh Nhiên nhân cơ hội kéo Lâm Âm ra phía sau.
Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, phản ứng đầu tiên của Lâm Âm là tìm kiếm của mình rơi ở đâu.
Tiểu Ngưu khóc rồi tinh rối mù,
Hu hu hu hu, Tiểu Ngưu không làm sai! Tiểu Ngưu sợ hu hu hu!
Ngưu Đại ngừng tay, hô:
Sao cô có thể ra tay với một đứa bé như vậy?
Lâm Âm nhìn thanh kiểm trong tay mình, đủ sắc, đủ bén.
Chỉ cần có cử động nhẹ một chút thôi là có thể cắt cổ của Tiểu Ngưu.
Cô kề sát thanh kiếm vào da thịt Tiểu Ngưu, hơi lạnh của thanh kiểm làm cho Tiểu Ngưu run nhe.
Trần Cảnh Nhiên nói với
Ngạc
:
Trước đây tao vẫn luôn nghĩ trong mơ có đường sống và đường chết, nhưng là dành cho bọn tao, không biết đối với mày thì như thế nào?
Nhìn vẻ mặt của
Ngạc
, cậu biết mình đã đoán đúng, vạn vật đều có quy tắc, cũng tự có công bằng.
Trước đây bọn họ bị
Ngạc
đùa bỡn xoay quanh là bởi vì bọn họ bị sức mạnh mà
Ngạc
thể hiện ra che mắt.
Sự thực thì quy tắc áp dụng với bọn họ cũng được áp dụng với
Ngạc
.
Ở trong trò chơi, thể loại này được gọi là bối cảnh trò chơi.
Thế giới trò chơi không phải là thế giới hiện thực, không có cách nào làm được kín kẽ không lối thoát.
Cho nên, để đề phòng bị phát hiện,
Ngạc
đã gian xảo đặt bối cảnh trò chơi này trên bờ biển.

Ngạc
nhìn thấu ý đồ của bọn họ nên liên tục giãy giụa, nhưng sau khi bị khống chế, nó cũng không còn cách nào nữa.
Cuối cùng, bọn họ cũng nhìn thấy một vòng xoáy lớn.
Lâm Âm nói:
Đây chính là Quy Khư.
Ở trong game, thứ này được gọi là địa điểm truyền tống.
Giấc mơ rất chân thật khiến cho bọn họ nghĩ lầm rằng đây là thế giới tiên hiệp, cần phải hoàn thành nhiệm vụ mới có thể kết thúc.
Thế nhưng, họ sẽ lâm vào kết cục nhận hết nhiệm vụ này đến nhiệm vụ khác, có khả năng lãng phí cả một đời cũng không làm hết nhiệm vụ ở đây được.
Đây chính là mục đích của
Ngạc
, vĩnh viễn nhốt Lâm Âm và Trần Cảnh Nhiên ở trong mơ.
Nguyên nhân khiến Lâm Âm nhìn thấu mấu chốt là nhờ vào cây gậy băng mà cô ném ở biển.
Lúc đó cây gậy băng đâm phải thứ gì đó nên vỡ nát.
Chuyện này chứng minh rằng bọn họ đang ở trong một không gian kín.
Lâm Âm và Trần Cảnh Nhiên đẩy quả cầu bằng bắn về phía Quy Khư.

Vòng xoáy cắn nuốt quả cầu băng,
Ngạc
chìm vào trong Quy Khư.

Răng rắc! Nghe tiếng vỡ nát quen thuộc khi thế giới trong mơ kết thúc, Lâm Âm nhìn tất cả mọi thứ ở trước mắt, trong lòng thầm nghĩ lần này đại khái là lần cuối cùng cô xuất hiện ở trong mơ.

Có một chuyện cô vẫn luôn rất muốn làm, có lẽ sau này không còn cơ hội nữa.

Cô lấy hết can đảm, xoay người đối mặt với Trần Cảnh Nhiên, nói:
Lục Hợp, em thích anh.
Vừa dứt lời, giữa hai người xuất hiện một lá chắn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Trong Mộng.