• 222

Chương 113: Đi viện dưỡng lão


Trong viện không có tiếng động gì cả. Bạch Niệm Niệm nghĩ, mọi người sẽ không nghỉ ngơi hết rồi chứ? Hay là mình đi trước đi, chờ ngày mai rồi qua8y lại.

Cô khom người xách rượu cùng thuốc lá lên, vừa mới chuyển người đi một bước thì đã nghe được tiếng
Cành cạch
, hình như có người 3mở cửa phòng ra. Bạch Niệm Niệm quay đầu nhìn, vội chạy ngược trở về.


Ta đã nói là nghe thấy tiếng chuông cửa mà, là Tiểu Bạch! Tiểu Bạc9h, cháu đợi một chút, bà nội ra mở cửa cho cháu ngay.


Tiểu Bạch à, sao tay cháu lạnh vậy? Có phải là không đeo bao tay hay không?

Bà nội Vương nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Bạch Niệm Niệm, cảm thấy đau lòng mà hà hơi. Ông nội Trương vội đưa ly trà nóng của mình cho cô, bảo cô sưởi tay cho ấm áp. Ông nội Lý thì lục tung mọi thứ tìm túi chườm nóng. Tuy viện dưỡng lão này nhỏ, nhưng lò sưởi vẫn được đốt đầy đủ, bình thường họ vốn không cần dùng tới túi chườm nóng, cho nên trong chốc lát không thể tìm ra được.

Ông nội Lý đừng bận rộn nữa, cháu không lạnh chút nào, chỉ có tay lạnh thôi, nhưng trên người lại không hề lạnh, cháu cũng đang toát mồ hôi đây này.
Vừa nói, Bạch Niệm Niệm liền nắm lấy tay bà nội Vương, để bà sờ lên trán mình.
Ông cụ Trương cùng ông cụ Lý cười híp mắt nhận lấy thuốc lá cùng rượu trong tay Bạch Niệm Niệm, giúp Bạch Niệm Niệm tháo ba lô xuống, cười đến độ nếp nhăn cũng trở nên sống động lên:
Tiểu Bạch lại xài tiền bừa bãi rồi, cha mẹ cháu có biết không?


Biết biết, họ đều biết!
Bạch Niệm Niệm gật đầu liên tục,
Cháu dùng thẻ mua hàng công ty của họ phát để mua đó, cháu không có xài tiền bừa bãi.

Công ty của cha mẹ Bạch Niệm Niệm thực sự sẽ phát thẻ mua hàng làm phần thưởng cuối năm, nhưng Tết nhất về quê, đi thăm thân thích, thì một tấm thẻ mua hàng nho nhỏ vốn không đủ dùng, thì sao mà có thể giao cho cô mua đồ chứ? Cô dùng chính tiền tiêu vặt hằng ngày của mình, cùng với tiền đi làm thêm nhận được sau khi lên đại học.

Ai ui, toát mồ hôi thật này, vậy phải lau khô ngay mới được, đừng để bị cảm. Lúc lạnh lúc nóng, lạnh cùng nóng xung đột dễ bị cảm lắm đấy.
Bà nội Vương lại lẩm bẩm đi tìm khăn lông mới, mặc dù Bạch Niệm Niệm không biết phải làm sao nhưng trong lòng lại trở nên ấm áp.
Lúc cô lên trung học, bà nội của mình cũng đã qua đời. Sau đó, trong một lần tình cờ cùng mẹ đi siêu thị mua đồ, Bạch Niệm Niệm đã phát hiện ra viện dưỡng lão ở nơi khó chú ý tới này. Cô lặng lẽ tới quan sát mấy lần, phát hiện ở đây không có nhiều người, rất an tĩnh. Cô không quá thích nơi náo nhiệt, luôn cảm thấy không quen, chưa kịp nói chuyện với ông bà xong thì đã có người tới rồi, sau đó mọi người lại ngồi thành hàng, nhận đồ, chụp hình như con nít vậy... Bạch Niệm Niệm không thích như vậy.
Lần đầu tiên cô tới nơi này, chỉ mua một quả dưa hấu. Bởi vì tối ngày hôm trước lúc ba của cô tan làm về nhà phát hiện trước cửa khu nhà xuất hiện một chiếc xe dưa hấu xa lạ, liền mua một quả, vừa ngọt lại vừa mọng nước. Ngày hôm sau tan học, Bạch Niệm Niệm cũng nhìn thấy chiếc xe kia, trong một lúc xúc động liền mua một quả dưa hấu cực lớn mang tới viện dưỡng lão.
Thật ra lúc vừa vào cửa thì Bạch Niệm Niệm đã ngửi thấy mùi cơm thơm ngon nồng đậm, suýt chút nữa là cái bụng đã
thức dậy
rồi. Nhưng mà cô không dám khen, cũng không dám nói, cô không muốn phiền ông bà phải bận rộn vì mình.
Mấy ông bà vây quanh Bạch Niệm Niệm, người này kêu
Tiểu Bạch
, người kia gọi
Tiểu Bạch
, thật giống như cô là con mèo nhỏ con chó nhỏ mà họ nuôi vậy. Đây là bởi vì, trước đây lúc Bạch Niệm Niệm tới
hiến ái tâm
có hơi lén lút, không muốn để cho người ta biết thân phận của mình, cho nên chỉ nói cho bọn họ mình họ Bạch, gọi mình Tiểu Bạch là được rồi.
Cô lớn lên trắng nõn mịn màng trong veo như nước, cái tên này vừa dễ nhớ mà lại rất phù hợp, cho dù trí nhớ của ông bà cụ không được tốt thì cũng có thể nhớ được. Cô còn có một tính tình rất kỳ quái, đó chính là không thích chụp hình. Bởi vì nói không chừng một ngày nào đó đủ loại truyền thông như ti vi, báo chí, Weibo sẽ tới phỏng vấn người già, mà cô lại không muốn bị người khác nhìn thấy hình của mình, chỉ muốn hiến ái tâm một cách thầm lặng mà thôi.
Trong cửa truyền ra giọng nói tràn đầy sức sống của ông cụ:
Không phải tôi đang đổi giày đây sao!

Hai ông cụ mặt đầy nếp nhăn đẩy cửa ra, hơi nóng cuồn cuồn đập vào mặt khiến cho Bạch Niệm Niệm phải run lên.

Ôi trời, sắp đông cứng rồi đúng không, vào mau đi thôi!
Bà nội Vương nhường đường đẩy Bạch Niệm Niệm vào phòng, giả vờ không vui mà làu bàu,
Lúc nào cũng không quên nhường ta đi trước, cháu đi mau đi, cứ đi trước là được, với ta mà còn khách sáo như vậy nữa sao!

Bà cụ tóc hoa râm đi vào trong lấy chìa khóa, vội chạy chậm tới mở cổng sắt cho Bạ6ch Niệm Niệm. Trên gương mặt hiền hòa vẫn luôn nở nụ cười.

Bà nội Vương, bà chậm thôi, đừng có gấp.
Bạch Niệm Niệm vội nói.
Bà 5nội Vương vừa kéo cô đi ngang qua sân vào trong phòng, vừa hô với vào bên trong:
Ông Trương, ông Lý, làm gì vậy, còn không mau ra đón Tiểu Bạch!

Chỉ là, từ khi thích chơi Thiên đường sành ăn thì Bạch Niệm Niệm cũng không có đi làm thêm nữa. Nếu cứ như này tiếp thì lần sau sẽ không có tiền mua đồ ăn ngon cho ông bà nữa rồi. Cô phải nghĩ cách kiếm tiền lần nữa mới được.

Tiểu Bạch à, cháu ăn cơm chưa? Đi ra ngoài trễ như vậy, sao không mặc nhiều quần áo chút hả!


Ăn rồi ăn rồi, không sao đâu, một hồi cháu về ngay ấy mà.

Ban đầu, Bạch Niệm Niệm chỉ định đặt xuống là đi ngay, bởi vì cô cảm thấy chỉ có một quả dưa hấu rất là xấu hổ, lại không ngờ mấy ông bà cụ đáng yêu đó lại vô cùng thích cô, cũng thích dưa hấu mà cô mang tới. Bọn họ bổ quả dưa hấu ra, giữ Bạch Niệm Niệm lại cùng ăn, cũng yêu thương cô như cháu gái của mình, còn đem đồ ăn vặt mà mình không nỡ ăn ra mời cô nữa.

Cũng từ lúc đó, cô đã biết sở thích của mấy ông bà. Ông nội Trương thích ăn khô bò, ông nội Lý thích ăn mực sợi, bà nội Vương lại thích ôm khoai tây lát xem ti vi giống như con nít, bà nội Tôn thích hút thuốc, ông nội Triệu thích uống rượu, còn thích đậu phộng nữa...

Từ đó về sau, cô thường xuyên đi đến viện dưỡng lão. Mặc dù
ái tâm
của cô thật sự rất nhỏ, không có quyên tiền, không có quyên quần áo, cũng không có quyên gạo mì dầu ăn... Nhưng các ông bà cụ liền thích cô, từ tận đáy lòng cô cũng thích họ, thích nói chuyện với họ, cũng thích nghe họ kể chuyện.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.