Chương 122: Nhà họ hứa tụ họp
-
Nhà Cung Cấp Cẩu Lương
- Tg: A Họa
- 1462 chữ
- 2022-02-04 07:44:57
Quả nhiên, mơ thấy Bạch Niệm Niệm ôm lấy điện thoại gõ chữ, lại bắt đầu dạy dỗ cô:
Niệm Niệm à, con có biết trên điện thoại di đ8ộng có bao nhiêu vi khuẩn không? Còn nhiều vi khuẩn hơn trên bồn cầu nữa đó! Đừng nói lúc ăn cơm không thể chơi điện thoại, cho 3dù bình thường, sau khi chơi qua điện thoại thì cũng phải rửa tay ngay, mà điện thoại cũng phải dùng khăn ướt khử trùng chuyên d9ụng để lau sạch.
Khăn ướt khử trùng và thuốc khử trùng mà lần trước cho mọi người còn nữa không? Đợi lát về nhớ lấy thêm6 một ít.
Sức khỏe không phải là chuyện nhỏ, bệnh từ miệng...
Ông nội, cháu vẫn như vậy, bình thường thôi, dù cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp Trình Trinh.
Một thanh niên tuổi tác xấp xỉ Hứa Dật Trình, đeo một gọng kính viền bạc, mặt mũi vô cùng nhã nhặn từ một cái bàn khác đứng lên.
Hắn ta cười hì hì bưng ly đi tới mời rượu ông cụ Hứa, nhưng ông cụ Hứa lại nhíu mày lại, rồi nói:
Còn trẻ tuổi, đừng uống nhiều rượu quá, lát nữa còn phải lái xe cho ba cháu nữa.
Ông nội nói đúng, vậy thì cháu sẽ đổi sang đồ uống khác.
Hứa Dật Sênh vội đổi sang Sprite.
Ông cụ Hứa nhấp một chút rượu, nhìn cái ly nói:
Nếu ba cháu đã đưa cháu đi học, vậy thì hãy chú tâm vào đó, học cho ra dáng ra hình.
Mặc dù nhà Hứa Dật Trình có đầu bếp, nhưng không biết ông cụ nghĩ như thế nào, lại mở miệng vàng ra, bảo Hứa Dật Trình vào phòng bếp nấu mấy món đem ra.
Nói thật.
Hứa Dật Trình rất căng thẳng cùng hồi hộp.
Hừ,
Ông cụ Hứa hừ lạnh từ trong lỗ mũi, nói một cách chậm rãi,
Quán Ngự Đức coi là thứ gì chứ.
Nó cũng đã hai mươi rồi, nếu mà còn không bằng trình độ của Ngự Đức thì đời này cũng không cần đụng vào dao bếp nữa.
Người chú đó cười gượng một tiếng, lại nịnh nọt thêm vài câu.
Gần đây Tiểu Sênh như thế nào?
Ông cụ Hứa nói.
Sự tự tin bị căng thẳng làm phai nhạt đi cũng đã quay trở lại.
Sự thật chứng minh, quả nhiên là đủ loại luyện tập ở trò chơi trong khoảng thời gian này đều có tác dụng.
Ông cụ Hứa ăn một miếng xong liền khựng lại, ánh mắt mang theo ngạc nhiên nhìn hắn.
Hứa Dật Trình liền biết, coi như là hắn đã qua cửa ải này rồi.
Ôi chao, món
Phượng xuyên kim y'() này cùng món Ngũ ti thái quyển () này không phải là món đặc trưng của quán Ngự Đức sao, là do Trình Trình nấu thật hả?
Một người chú của Hứa Dật Trình khen ngợi nói,
Đúng là làm cho người ta khó tin.
Với tay nghề này, cho dù là đầu bếp của quán Ngự Đức cũng phải chịu lép vế đó!
() Phượng xuyên kim y: với thịt vịt là nguyên liệu chính, cùng măng mùa đông và nấm.
Nhưng mà, tôi có giữ lại đồ ăn ngon cho cô rồi.
[Cười mỉm]
Nhớ mãi không quên: A cảm ơn! Anh tốt quá! Không nói nữa, mẹ kêu tôi đi ăn cơm rồi...
Hứa Dật Trình nhìn tin trả lời của Bạch Niệm Niệm xong liền khẽ mỉm cười, cất điện thoại vào, bưng thức ăn mới ra lò vào phòng ăn.
Hồm giao thừa đó, ông cụ Hứa - ông nội của Hứa Dật Trình đã xuất viện về nhà.
Trong màn đêm, mấy chiếc xe sang trọng trước sau lái ra khỏi cổng lớn nhà họ Hứa.
Không nghĩ tới, không nghĩ tới
Cha của Hứa Dật Sênh ngồi ngã trái ngã phải ở hàng ghế sau, tay phải liên tục vỗ lên bắp đùi, vừa lắc đầu vừa nói,
Lần này bọn họ đều phải hối hận, hối tím cả ruột gan luôn, ha ha ha...
Ba uống nhiều rồi hả?
Hứa Dật Sênh nhìn vào kính chiếu hậu, khuôn mặt của ba hắn ta đã đỏ bừng rồi,
Ba cứ nghỉ ngơi một lát đi, lát nữa cũng đừng nôn ra trên xe con.
Thằng nhóc con,
Ba hắn ta vừa liếc hắn ta, lại áp khuôn mặt đỏ bừng sát về phía trước, rồi nói:
Rốt cuộc con ở trường học đó học ra làm sao? Lúc ông nội hỏi, con không cần khiêm tốn với ông ấy, con còn không biết ông nội con sao, Con cứ việc nói thật cho ông ấy biết!
Ba, ba còn chưa biết con sao.
Nếu như con nói thật thì có lẽ tối hôm nay...
Đây không phải là cuộc thi đấu tuyển chọn trong trò chơi, mà là một cuộc sát hạch hàng thật giá thật.
Mấy người họ hàng khác nói gì cũng không quan trọng, hắn chỉ lo lắng ngộ nhỡ món ăn không hợp khẩu vị của ông cụ Hứa.
Một khi ông cụ mất hứng, có thể bảo người ném thiết bị trò chơi của hắn qua cửa số ra ngoài luôn.
Mùng một dẫn cả dòng họ đi lên núi thắp nhang cúng tổ.
Mùng hai mới cho phép thân thích tới thăm hỏi.
Ngày này tới đều là họ hàng khá gần gũi, đã ngồi đây cả phòng ăn rộng rãi, một số người có vai về thấp chút thì liên ăn trong phòng cho khách.
Là món ăn có dinh dưỡng phong phú.
() Ngũ ti thái quyển: là một món ăn được làm từ lá bắp cải, cà rốt, giăm bông, măng...
Đặc trưng bởi màu sắc phong phú và hương vị ngọt ngào.
Nấu nướng không chỉ là nấu chút cơm, xào chút thức ăn đơn giản như vậy đâu.
Dạ, cháu biết rồi, ông nội, cháu nhất định sẽ học nghiêm túc.
Hứa Dật Sênh cúi đầu khom người, liên tục cam đoan.
Giờ phút này, trên bàn có mấy người, nam nam nữ nữ, lớn lớn nhỏ nhỏ cộng lại cũng chừng mấy chục người lại không có ai nói chuyện, ngoại trừ mấy phục vụ chạy bàn mà nhà họ Hứa mời tới vẫn đang yên lặng không một tiếng động làm việc, thì những người khác đều tựa như bị điểm huyệt vậy.
Mãi đến khi đầu bếp lại bưng món ăn mới vừa làm xong ra, thì mọi người mới đột nhiên như vừa sống lại mà chuyện trò vui vẻ, những tâm tư của bọn họ, lại có hơn phân nửa không đặt ở nơi này.
Niệm Niệm, sao con còn chơi nữa hả!
Không5 chơi không chơi, con trả lời một tin thôi, chỉ một tin thôi.
Bạch Niệm Niệm vội nói, lật đật đánh chữ xong gửi đi, lại đi rửa tay lần nữa mới ngồi trở lại trước bàn ăn cơm.
Nhớ mãi không quên: Sao anh qua nhanh như vậy chứ! Tôi vẫn đang ở nhà cậu, còn định chiều sau khi trở về sẽ xem anh thi đấu đây này!
Không quên tình đầu: Bởi vì hôm nay trong nhà sắp có họ hàng tới, đoán chừng cả ngày đến tối cũng không có thời gian, cho nên tôi mới đi thi đấu trước, sợ cô ngủ nướng, cho nên không có báo cho cô.
Nhớ mãi không quên: Tôi không có thói quen ngủ nướng, vả lại mười một giờ tôi mới tới nhà cậu tôi mà.
Không quên tình đầu: Vậy à, đáng tiếc quá.
Nấu đồ ăn xong, màu sắc cùng mùi hương đều vô cùng tốt đẹp, nhưng lúc bưng cái đĩa lên, ngón tay của Hứa Dật Trình lại run rẩy.
Hắn tự giễu cười một tiếng, buông cái đĩa xuống, gửi bức ảnh chụp màn hình nào đó cho Bạch Niệm Niệm, nhưng không ngờ cô ấy lại trả lời trong tích tắc.
Mặc dù chỉ là trò chuyện ngắn ngủi mấy câu, nhưng cảm giác căng thẳng hồi hộp trong lòng hắn đã được giảm đi hơn phân nửa tựa như có kỳ tích vậy.
tối hôm nay, ba cũng sẽ không cho con bước vào cửa nhà đâu.
Hứa Dật Sênh nói.
Con...
Ba hắn ta chỉ chỉ vào hắn ta, tiếc hận nói,
Sao con lại cứ không chịu ganh đua như vậy chứ? Này, con nói thử xem, mấy chú bác kia của con có người nào có ánh mắt nhìn xa trông rộng như ba con không.
Ông cụ không cho bọn con cháu đụng vào nấu nướng, tất cả bọn họ cũng đều thành thật không đụng vào.
Trước đây ba đưa con đi học, con còn rất không bằng lòng, bây giờ thể nào, nhìn thấy rồi chứ?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.