• 327

Chương 146: Ngọn nguồn


Nhưng kết quả, vì phải thi, bận rộn mấy ngày, Bé cưng tham ăn đã bị người khác bắt đi giao nhiệm vụ rồi. Lại về sau, cậu ta cũng không tìm thấy được n8ó nữa.

Bạch Niệm Niệm nghĩ, có lẽ Thiên Mao Mao vẫn luôn tìm Bé cưng tham ăn ngụy trang thành động vật, nhưng lại không biết nó còn có thể ng3ụy trang thành người chơi nữa. Trong khoảng thời gian mà cậu ta không có ở đây, vì nhớ nhung mà nó đã biến thành hình dáng của cậu ta, còn ăn chocola9te mà cậu ta thích ăn rồi đi tìm cậu ta, nhưng cuối cùng lại quen biết Cá muối.
Nếu như cậu ta không muốn thì ngay cả cái tên
Thiên Mao Mao
này cũng sẽ không sử dụng rồi, Bạch Niệm Niệm nghĩ.
Tiểu mờ mịt suy nghĩ một lúc, lại lắc đầu:
Không được không được, em vẫn sợ anh ấy đoán ra được chuyện em đã đọc nhật ký của anh ấy. Mặc dù em thật sự không cố ý, nhưng mà em... A a tại sao em lại đi xem chứ... Hẳn là cũng phải nói xin lỗi với anh ấy vụ này rồi...

Bạch Niệm Niệm quyết định tìm Cá muối bàn bạc một chút, bởi vì chuyện tìm trứng thú cưng còn cần có sự giúp đỡ của Bé cưng tham ăn nữa. Xét thấy Cá muối luôn bụng thì nghĩ một đằng nhưng lời ra khỏi miệng thì lại một nẻo, cho nên nếu Bạch Niệm Niệm muốn biết suy nghĩ chân thật của cô bé, thì phải nói ngay trước mặt cô bé ấy mới được.
Hai người cùng đi đến phía sau sườn núi, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Cá muối đâu.

Rất xin lỗi em, chị không nên bảo em kể chuyện cho chị nghe.
Bạch Niệm Niệm lại nói những lời này với Tiểu mờ mịt lần nữa.

Hức... Không... Không sao...
Tiểu mờ mịt nói, còn vỗ lên tay Bạch Niệm Niệm,
Chị cũng mới vừa nói, người không biết thì không có lỗi mà.


Chị Niệm Niệm, chị nói xem, em bắt một con chó nhỏ trong trò chơi đưa cho anh em thì thế nào?
Tiểu mờ mịt ngồi dưới đất, nhìn từ phía sau lại càng giống như một cái bánh ú.
Bạch Niệm Niệm cũng ngồi xếp bằng trên mặt đất, bứt lấy cỏ nhỏ trên đất, suy nghĩ trong chốc lát, rồi nói:
Cũng có thể. Nhìn từ cách ở chung giữa cậu ấy với Bé cưng tham ăn thì hẳn là cậu ấy không ghét việc nuôi chó trong trò chơi đâu.


Chậc...
Bạch Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn về phía căn nhà gỗ nhỏ, thật ra thì không cần nhìn cũng biết, trốn ở phía sau căn nhà gỗ là có thể nghe rõ được cuộc trò chuyện giữa cô cùng Tiểu mờ mịt ở dưới tàng cây rồi.
Cô ấn mở danh sách bạn tốt ra, kiểm tra vị trí của Cá muối, hiển thị cô bé đang ở trong Chợ tự do.

Vâng.
Tiểu mờ mịt đỏ mắt gật đầu.
Bạch Niệm Niệm nói:
Bắt đầu từ việc khá đơn giản trước... Ví dụ như, nếu như không đưa thẳng con chó nhỏ, mà là đưa trứng thú cưng, để cho anh của em tự ấp ra một con chó mực, cậu ấy sẽ rất vui nhỉ.


Cá muối đâu rồi?
Bạch Niệm Niệm hỏi Hứa Dật Trình.
Hứa Dật Trình nói:
Lúc nãy cô bé nói Bé cưng tham ăn ăn nhiều quá, cho nên phải đi dạo bộ một chút.

Sau đó, nó lại lạc khỏi Cá muối, liền biến thành hình dáng củ6a Cá muối, bắt chước giọng nói của Cá muối, đi tìm Cá muối.
May là, Cá muối cũng đi tìm nó, cuối cùng mới tìm được nó về.
Lần này Tiểu mờ mịt đã lâm vào mờ mịt thật rồi.

Đừng nóng, đừng cuống cuồng,
Hai tay của Bạch Niệm Niệm khẽ đặt lên trên đầu Tiểu mờ mịt, đôi mắt nghiêm túc nhìn vào mắt cô bé,
Chúng ta liệt kê ra từng cái, được không?

Bạch Niệm Niệm cúi đầu nghĩ cách giúp cô bé, nếu như Tiểu mờ mịt lấy
bản tính tùy hứng
của mình nhận lỗi với anh trai thì có lẽ chuyện này cũng có thể cho qua, giống như bọn họ đã từng rất nhiều lần cãi vã lớn tiếng với nhau trước đây vậy. Nhưng mà, rõ ràng là Tiểu mờ mịt không muốn trốn tránh, cô bé còn muốn giúp đỡ Thiên Mao Mao thoát khỏi bóng tối của tuổi thơ nữa, đó thật sự không phải là một chuyện dễ dàng.

Bây giờ em mới biết, vì sao anh không thích em,
Tiếng nói của Tiểu mờ mịt rất nhỏ, nghe có vẻ rất là buồn bã,
Nếu không phải bởi vì em thì anh ấy cũng sẽ không rời xa con chó nhỏ của mình, nhất định là anh ấy... rất ghét em...

Thú cưng mèo trắng của Bạch Niệm Niệm đang nằm ngủ bên chân cô. Nếu như lúc trước cô không biết bên trong trứng thú cưng là mèo trắng, mà tới khi trứng nở ra mới biết được, vậy thì đối với cô mà nói đó chính là một sự ngạc nhiên to lớn.
Đương nhiên, biết trước cũng không có gì xấu cả, nó còn phóng đại thêm cảm giác chờ mong của cô lên rất nhiều lần, đều là tràn ngập vui sướng.
Bạch Niệm Niệm lại ôm lấy cô bé, vỗ lên lưng cô bé, rồi nói:
Người không biết không có lỗi. Nhất định là anh trai em cũng biết em không phải cố ý mà.


Em muốn nói xin lỗi với anh ấy, em không nên nhắc tới chó nhỏ, nhưng mà nói như vậy thì anh ấy sẽ biết em nhìn lén nhật ký của anh ấy, phải làm sao đây!
Lần này thì Tiểu mờ mịt đã mờ mịt thật sự,
Em... Em muốn suy nghĩ một biện pháp, để anh ấy đừng buồn nữa. Mặc dù em không nhớ ông cố, nhưng mà chắc chắn là ông cố sẽ không trách anh ấy đâu, có đúng không chị?

Nhưng mà, đ5ối với Thiên Mao Mao mà nói, thì chuyện này có được tính là lại bị
mất đi
một lần nữa không.

Em thật sự không biết chuyện là thế này, nếu không thì em đã không nói ra lời lẽ quá đáng như vậy đâu...
Tiểu mờ mịt lau nước mắt kể xong câu chuyện này, đôi mắt cũng sắp vì khóc mà sưng lên rồi.
Bạch Niệm Niệm vội vàng gật đầu:
Đúng! Chắc chắn là ông cố không có trách anh trai em đâu. Nếu như trách cậu ấy thì ông đã nói chuyện quả nho cho anh trai em rồi.

Thật ra thì Bạch Niệm Niệm cũng vì nghe cô bé nói mới biết có vài con chó không thể ăn quả nho, trước lúc này, cô chỉ biết là chó không thể ăn chocolate, chỉ vậy mà thôi.
Bạch Niệm Niệm gật đầu lia lịa. Cô rất chắc chắn, bởi vì cô cũng nhìn thấy ánh mắt mà Thiên Mao Mao nhìn về phía Hứa Dật Trình, tựa như đang nói
Xin lỗi, nhờ anh
vậy.
Lúc này, Tiểu mờ mịt mới vui vẻ lên.
Bạch Niệm Niệm trừng to đôi mắt, từ lúc nào mà Cá muối đã học được muốn đi đâu phải báo cáo cho bọn họ biết vậy? Đừng nói là cô bé muốn làm chút gì đó mà không muốn để cho mọi người biết, cho nên mới chột dạ mà giấu đầu hở đuôi như vậy nhé.
Nhìn vẻ mặt của Hứa Dật Trình, rõ ràng là hắn cũng nghĩ như vậy. Hắn chuyển tới kênh trò chuyện riêng, nói với Bạch Niệm Niệm:
Anh thấy cô bé vòng một vòng lớn, cuối cùng đợi một hồi lâu ở phía sau nhà gỗ nhỏ, rồi sau đó truyền tống đi rồi.

Bạch Niệm Niệm lập tức cảm thấy đau lòng, vội ôm lấy Tiểu mờ mịt:
Em tuyệt đối không được nghĩ như vậy, không phải như vậy đâu. Vả lại, anh trai em cũng không có ghét em, Không quên tình đầu kết bạn với em, làm bánh ú cho em, là được anh của em nhờ vả đó.


Thật sao? Chị chắc chứ?


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.