• 222

Chương 178: Măng rải tôm bột


Thì ra, bốn món ăn mà Hứa Dật Trình làm này, đều xuất phát từ thực đơn Quốc yến của nước Trung Quốc một năm nào đó.

Tr8ong thực đơn lúc đó không chỉ có mấy món ăn này, còn có rất nhiều món ăn khác nữa, thậm chí còn có
Canh Đầu sư tử của thành 3phố Y
() mà các nhà lãnh đạo thích ăn nhất lúc bấy giờ.

() Canh Đầu sư tử là một trong những món khoái khẩu của cố9 Thủ tướng Trung Quốc Chu Ân Lai.
Tiểu ma đói, giám khảo NPC cùng Tố cô đều rất vui vẻ nhận lấy cá chép kho, nhưng Vậy làm thế nào lại do dự, thậm chí còn bịt kín mũi miệng lại nữa.

Xin, xin lỗi,
Vậy làm thế nào đỏ mặt lên, vô cùng có lỗi mà nói,
Mặc dù tôi rất thích ăn hải sản nhưng mà tôi không ăn được cá...
Thật sự rất rất xin lỗi!
Một số người xem đăng bình luận biểu đạt sự bất mãn, bởi vì với tư cách là một giám khảo của cuộc thi đấu món ăn ngon mà lại không thể thưởng thức món ăn người dự thi làm, thì đúng là không thể nào nói nổi mà.
Chẳng có gì phải lo lắng cả, cô nghĩ, anh ấy đã làm rất tốt rồi.
Màu sắc của Măng rải tôm bột bóng nhẫy khiến người ta chảy nước miếng.
Dưới đáy dĩa chỉ có một tí ti chất lỏng đậm đặc, làm Bạch Niệm Niệm nhớ tới món gà hạt lựu Cung Bảo mà Hứa Dật Trình đã làm cho mình.
Ngày thường, lúc nào cũng ở bên nhau cho nên không cảm thấy được, nhưng bây giờ đặt hắn vào trong một hoàn cảnh tương tự lúc ấy, cô mới phát hiện điểm khác biệt này.
Hắn của thời điểm đó có một chút gò bó, có một chút căng thẳng, thậm chí có một chút kìm nén mà người khác không dễ nhận ra.
Cô đã từng suy đoán có phải hắn bị ảnh hưởng bởi chuyện dâu tây chu sa bị trộm mất hay không, nhưng lại thấy không giống lắm.
Cả con cá chép tựa như tỏa ra một ánh sáng màu vàng, khiến người ta chỉ nhìn hình ảnh thôi đã như ngửi thấy được mùi thơm của cá chép rồi vậy.
Bạch Niệm Niệm nhìn con cá đó, trong mũi giống như ngửi thấy một mùi hương vừa quen thuộc, vừa xa lạ, thật giống như vượt qua năm tháng dài lâu, chậm rãi từ chỗ sâu trong trí nhớ quay về vậy.
Đó là mùi hương khi còn bé cô đã từng ăn, là mùi hương đặc trưng thuộc về chuyện ma chay cưới hỏi những năm đó, tựa như còn pha lẫn tiếng huyên náo từ rất xa vọng lại nữa.
Lúc hình ảnh đổi tới món cá chép kho thì thú cưng cá chép xanh của Meo thật to thật to vẫy đuôi xong liền chui vào trong ngực chị ấy, giống như là sợ bản thân bị người ta ăn vậy đó.
Meo thật to thật to lập tức cất nó vào trong ô túi đeo lưng, có lẽ chị ấy cũng sợ bản thân không nhịn được liền kho nó lên ăn luôn.
Cá chép kho vẫn được Hứa Dật Trình đặt ở chính giữa đĩa sứ trắng như tuyết, nhưng lại khác với mơ hồng chiếu tuyết lúc trước, bên mép của chiếc đĩa sứ này có mấy chiếc lá sen tròn trịa nho nhỏ, ngây ngô đáng yêu.
Tại sao cậu lại chọn con đường trái ngược?
Dường như Hứa Dật Trình không cần suy nghĩ mà trả lời ngay:
Thật ra thì dù là Quốc yến gần đây hay là Quốc yến ở thật lâu trước kia thì tôi cũng chưa từng được ăn, cho nên đối với tôi mà nói thì xa gần đều như nhau.
Tiểu ma đói thấy hình như hắn đang né tránh vấn đề, suy nghĩ một chút liền hỏi tiếp:
Vậy...
vậy à.
Món ăn khai vị của lần Quốc yến năm đó là
Rong biển nhũ hương, nổi tiếng nhất chính là
Canh đầu sư tử của thành phố Y, nếu cậu chọn làm Quốc yến năm đó thì tại sao lại bỏ qua hai món ăn này?
Hứa Dật Trình khẽ mỉm cười, rồi nói:
Có hai nguyên nhân.
Món ăn này làm bằng lá cải thảo bọc thịt ba chỉ thái miếng nhỏ.
Nhìn bên ng6oài, món ăn này rất giống hình dạng của đầu sư tử.
Tiểu ma đói mang theo tò mò mà nói với Hứa Dật Trình:
Mọi người đ5ều đang cố gắng đuổi kịp trào lưu, cho dù là mô phỏng theo món ăn Quốc yến, cũng là chọn dùng món gần đây.

Vậy nguyên nhân thứ hai thì sao?
Vậy làm thế nào hỏi.
Hứa Dật Trình nói:
Thật ra thì, nếu như phải làm hai món ăn đó, cũng kịp thời gian.
Nhưng vị vĩ nhân thích ăn món Canh đầu sư tử thành phố Y đã từng đặt ra quy định Bốn món ăn một món canh cho Quốc yến, cho nên, sau khi làm bốn món ăn này xong thì tôi cũng không làm tiếp nữa.
Bạch Niệm Niệm nhìn Hứa Dật Trình nói năng đĩnh đạc, phát hiện hắn thật sự đã khác lúc thi đấu lần trước nhiều.
Một là, ở ngoài đời thực tôi đã làm toàn bộ món ăn năm đó cho người nhà, trong đó, bổn món ăn này là món mà người nhà tôi thích ăn nhất.
Đối với tôi mà nói, nhà, chính là quốc gia của tôi, mà quốc gia, cũng chính là nhà tôi.
Vừa dứt lời, Bạch Niệm Niệm cùng mấy người bạn của cô liền dẫn đầu đứng lên, dốc sức vỗ tay cho hắn.
Chẳng mấy chốc, toàn bộ khán giả đang có mặt tại hiện trường thi đấu cũng đều vỗ tay theo.
Không biết có phải là Tiểu ma đói cố ý hay không, sau khi nói xong còn đặt micro ở sát bên miệng không có lấy ra, kết quả là, tiếng
rôm rốp
trong trẻo lúc măng mùa đông bị răng nhai liền qua micro truyền tới khắp toàn bộ sân thi đấu.
Tiểu ma đói vội nói xin lỗi, đổi lấy một tràng tiếng cười thiện chí, mấy người chảy nước miếng cũng hoàn hồn lại, vội lau lau nước miếng của mình.
Măng rải tôm bột non mềm tươi mới khiến Bạch Niệm Niệm rất muốn ăn, muốn giải đấu kết thúc ngay lập tức để cô có thể nhào tới nếm thử một miếng.
Đối với hắn thì chuyện đó vốn không tạo thành áp lực mới đúng.
Nhưng hôm nay, từ lúc bắt đầu thi đấu đến khi kết thúc, Hứa Dật Trình đều rất thư thả, tựa như đã nắm chắc phần thắng, hoặc như là nhìn toàn bộ mọi chuyện đều nhẹ nhàng thản nhiên vậy.
Bạch Niệm Niệm không biết cụ thể hắn đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy hắn đối đáp trôi chảy, nói năng vui vẻ với người chủ trì và các giám khảo, thì trái tim đang hồi hộp của cô cũng dần dần bình tĩnh lại rồi.
Quốc yến thực hiện chế độ ăn theo phần, nhưng hình thái nguyên vẹn của món ăn này lại đẹp như vậy, không phô bày một chút thì thật đáng tiếc.
Hứa Dật Trình cho nó biểu diễn một thời gian ngắn ngủi xong liền dùng bộ đồ ăn đã chuẩn bị sẵn chia nó ra.
Hóa ra là hắn đã chia nó thành bốn phần sẵn rồi, nhưng phía trên thân cá được đắp thêm một lớp phụ gia kết dính đỏ vàng xen nhau, cho nên nhìn qua thì nó vẫn là một con cá còn nguyên.
Nhưng mà bây giờ, là người ta ăn, còn cô thì nhìn.
Các giám khảo cho miếng măng đáng yêu tựa như cái lược nhỏ vào trong miệng, tí nữa Bạch Niệm Niệm đã vô thức nhai theo bọn họ rồi, sau đó cô vội cắn cắn môi, chột dạ nhìn dáo dác xung quanh.
Mọi người đều đang vô cùng chăm chú xem giám khảo thưởng thức món ăn, không có ai chú ý tới dáng vẻ lúng túng của cô cả, nhưng cô lại phát hiện có mấy người chơi nhìn mê mẩn đến độ nước miếng cũng chảy ra tới nơi rồi, mà bọn họ vẫn chẳng cảm thấy gì cả.
Thế cuối cùng chấm điểm phải làm sao đây, dựa vào đoán hả?
Xin lỗi xin lỗi, thật ra thì món cá chép kho này thật sự rất thơm, tôi rất rất muốn ăn, nhưng mà thật sự rất xin lỗi...
Vậy làm thế nào cúi đầu liên tục.

Không còn cách nào khác, Tiểu ma đói đành phải mặt dày, xin mọi người cho phép anh ta làm thay.

Món ăn này sẽ do anh ta thay thế Vậy làm thế nào chấm điểm, nhưng vẫn có người chơi kháng nghị.

Nhân viên công tác không biết phải làm sao, sau khi bàn bạc lại liền đề nghị bốc ra một người chơi không có bang hội đang có mặt tại hiện trường để thay thế Vậy làm thế nào ăn cá, chấm điểm.

Những lời đề nghị của Tiểu ma đói cũng được chấp nhận, dù sao thì điểm số của giải đấu lần này là lấy từ điểm trung bình của giám khảo mà.

Lần này, các khán giả đã đồng ý.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.