• 327

Chương 182: Giành được quán quân


Nhưng vậy thì thế nào? Cổ tự nói với bản thân, vậy thì thế nào, đồ vật là chết, người mới sống, mày còn quản lý được ai dùng Thịnh thế8 như ý sao? Lại nói mày đi tìm tòi học tập kiến thức về đồ ăn ngon là để trở thành mỹ thực gia, chứ không phải là vì Vu Văn Tu mà! Vì3 vậy, có thoải mái mở công cụ tìm kiếm bên trong trò chơi ra, tìm kiếm bộ đồ gốm này, tiện thể cũng nhìn mấy bộ chén đĩa liên quan đế9n Quốc yến khác một lần, đúng là được mở rộng tầm mắt.

Vu Văn Tu dùng chén đĩa với kiểu mẫu cao cấp nhất, món ăn làm ra cũng 6không phải người bình thường có thể so sánh: Không chỉ có
Hồng mại châu hương
trong Mãn hán toàn tịch, mà còn có các món ăn nổi tiế5ng trong Quốc yến như
Phật nhảy tường
,
Canh cải thảo luộc
, lại cộng thêm
Đầu sư tử kho
cùng với
Nấm Matsutake hầm bong bóng cá
thì đã là năm món ăn một món canh.

Trừ những món này ra, anh ta còn làm thêm một phần
Bánh hoa quế thủy tinh
, cùng với một đĩa trái cây ướp lạnh nữa.
Trên ngọn cây còn có tuyết động chưa tan, mấy con chim không sợ lạnh kêu chiếm chiếp chiếm chiếp, nhảy tới nhảy lui trên đó.
Ông cụ lại vẫy tay lần nữa, các trợ lý lui ra ngoài, chỉ để lại một mình ông ở trong phòng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Giải đấu vẫn chưa chính thức kết thúc, bởi vì còn có một phân đoạn mà các khán giả rất quan tâm đang đợi bọn họ, đó chính là
Bốc thăm
.
Người chủ trì Tiểu ma đói mời hắn tới giữa sân thi đấu, rồi nói:
Ban nãy trong lúc thi đấu đã có mấy bạn khán giả tham dự cho nên có lẽ mọi người cũng đã hiểu rõ quy trình này rồi, mà cũng sẽ không có điều lệ gì mới cả.
Tôi đề nghị, lần này chúng ta bỏ phiếu, thấy sao nào?
Trên bình luận lập tức trở nên náo nhiệt:
Bỏ phiếu như thế nào? Bỏ cho bang chủ nhà mình sao?

Tôi có thể bỏ cho chính mình không?

Kéo phiếu kéo phiếu nha! Bỏ cho tôi bỏ cho tôi, tôi là số XXX...
Trán Tiểu ma đói có ba đường sọc đen trượt xuống, vội bổ sung thêm:
Hiểu lầm hiểu lầm, mọi người hiểu lầm rồi.
Ý của tôi là, giám khảo bọn tôi vẫn sẽ bốc dãy số may mắn đang có mặt tại đây, mỗi người bốc ra một số.
Như đã nói, khán giả may mắn sẽ nhận được phần tưởng giống như quán quân, ai mà không động lòng chứ? Ngay cả rất nhiều người lúc trước rời khỏi sân thi đấu cũng lặng lẽ lần mò trở lại rồi.
Biển người trên khán đài đều đang đợi thời khắc khiến lòng người xúc động này.
Sau khi công bố thứ tự, mấy người chơi Thần bếp lần lượt rời sân thi đấu, cuối cùng chỉ còn lại một mình Hứa Dật Trình.
Nhưng mà, NPC chủ thành lại không có quyền hạn tặng thưởng này, vì vậy Tiểu ma đói liền xung phong nhận việc nói muốn ra một phần quà thay ông ấy.
Kết quả, đến phiên Hứa Dật Trình thì hắn lại hắng giọng rồi nói:
Tôi muốn hỏi thử, tôi có thể báo thẳng một dãy số ra luôn không?
Hành động khác thường như vậy liền khiến cho tất cả mọi người đều bối rối.

Cái...
Sau đó, cũng cho quán quân mới của chúng ta một cơ hội, để cậu ấy bốc một vị khán giả may mắn ra, sau đó sẽ để mọi người bỏ phiếu cho bốn khán giả này, mọi người thấy thế nào?
Vừa nói như vậy, trên bình luận liền không có âm thanh phản đối gì nữa.

Như này đi, nếu như người chơi mà tôi rút trúng cuối cùng không thắng ở lúc bỏ phiếu, thì tôi sẽ tự mình lấy một phần thưởng tặng cho người đó, mọi người thấy thế nào?
Tố cô đề nghị.
Vậy làm thế nào cũng cho rằng cách này khá hay, nếu không thì đã được bốc rồi mà tới cuối cùng lại không thể PK thắng, thì sẽ rất mất mát đó.
Trong lần thi đấu này, nhà nào vui sướng nhà nào buồn xem như là đã được bật mí rõ rồi.
Các nhân viên công bố phiếu tính điểm cùng số điểm cuối cùng của các giám khảo lên trên màn ảnh, để biểu thị sự công bằng ngay thẳng.
Mặc dù tám người đều có sở trường riêng, trang bị cũng đều không phải là thứ tầm thường, nhưng cuối cùng, hạng nhất vẫn không hề khó đoán mà rơi xuống đầu Hứa Dật Trình.
Tại khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều reo hò, nhưng Bạch Niệm Niệm lại ngồi tại chỗ, bình tĩnh nhìn bóng người ở không xa trước mặt.
Hình như Hứa Dật Trình cũng cảm nhận được ánh mắt của cô, hắn quay đầu lại, cười dịu dàng với cô.
Máy quay phim ong mật vô cùng chuyên nghiệp bay tới trước mặt Hứa Dật Trình, Hứa Dật Trình quay đầu lại, gương mặt đầy bình tĩnh nhìn vào ống kính.
Trong phòng của một căn hộ ở thành phố J, một ông cụ tựa vào đầu giường vẫy vẫy tay, trợ lý bên cạnh lập tức đóng máy chiểu kỹ thuật số lại.
Lúc này, hình ảnh phát sóng trực tiếp của trò chơi đã cắt đứt, ánh mắt như có ngàn điều muốn nói của Hứa Dật Trinh cũng theo đó mà biến mất.
Ông cụ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tuy nhiên, trong lúc lơ đãng, Vu Văn Tu lại nhìn về một phương hướng khác, nhưng chẳng bao lâu đã thu hồi ánh mắt về rồi.
Mặc dù Bạch Niệm Niệm cảm thấy gặp lại Vu Văn Tu có hơi lúng túng, nhưng dẫu sao thì bọn họ đã từ nhỏ lớn lên cùng nhau, thấy Vu Văn Tu tham gia thi đấu, nói cô không hề quan tâm đến là không thể nào.
Huống chi, anh ta còn từ một Đại thiếu gia mười ngón tay không dính nước mùa xuân lại biến hóa nhanh chóng, làm một bàn thức ăn lớn khéo léo như vậy, nếu phải nói về khiếp sợ thì Bạch Niệm Niệm mới là người khiếp sợ nhất đó.
Ba vị giám khảo cùng một người chủ trì nhìn một bàn món ăn tinh xảo này, cũng hơi không dám ăn.

Mọi người đều nói chưa ăn Phật nhảy tường Quốc yến thì sẽ không được tính là tham ăn cao cấp, vậy thì hôm nay, cảm ơn bang chủ Thiên hạ đều là ái khanh của ta đã cho chúng tôi một cơ hội để có được danh hiệu này!
Biểu cảm của Tiểu ma đói rất khoa trương mà hô to.
Tiếng cổ vũ cùng tiếng vỗ tay tán thưởng của Lương thiện đường lúc nào cũng vừa nhiệt liệt lại vừa đúng lúc, máy quay phim ong mật cũng khóa bàn
Quốc yến
này cùng chủ nhân của nó lại.
Cô không có chú ý tới Vu Văn Tu nhìn mình, nhưng lúc cô nhìn về phía Vu Văn Tu thì anh ta lại không hề cảm thấy, bởi vì anh ta đang trả lời phỏng vấn
của giám khảo cùng người chủ trì.
Mấy món ăn này được làm nên từ sự kết hợp của nhiều kỳ Quốc yến.
Bản thân Vu Văn Tu lại có phong thái nói năng tài giỏi, trên làn đạn bình luận đã có rất nhiều người tranh nhau muốn vào bang hội Lương thiện đường.
Ánh mắt của Bạch Niệm Niệm dời đi từ bóng lưng của hắn chuyển tới màn hình phía trên sân thi đấu, nhìn đôi mắt tựa như sao trời của hắn, cảm thấy hình như hắn có rất nhiều lời muốn nói, cũng không phải là nói với cô, cũng không phải với bất kỳ một người nào có mặt trong sân thi đấu này.
Ánh mắt như có như không mang theo áp bức của Hứa Dật Trình xuyên thấu qua màn ảnh, nhìn về một phương hướng mà người khác không thấy được.

Có thể nói là hao hết tâm tư.
Lần thi đấu này, Vu Văn Tu là người lên sân thi đấu cuối cùng, cũng là người hoàn thành thành phẩm cuối cùng, gần như là đợi tới khi đồng hồ cát rơi hết thì mới hoàn thành.
Nhưng mà thứ anh ta bỏ ra cũng nhận được báo đáp tương ứng, tinh xảo khéo léo, đẹp không thể tả.
Cái gì?
Suýt chút nữa thì Tiểu ma đói đã không phản ứng kịp rồi.

Hứa Dật Trình lại cười:
Tôi nói đùa thôi.
Mặc dù chỉ là nói đùa, lại nhen nhóm lên ngọn lửa nhiệt tình của tất cả mọi người, trên bình luận thay nhau suy đoán dãy số mà hắn muốn nói đó có phải là của Nhớ mãi không quên hay không.

Sau khi nói đùa xong, cuối cùng thì thời khắc rung động lòng người đã đến.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.