• 327

Chương 188: Bạn tốt đánh nhau


Nhưng mà, tình cảm giữa cô và Bạch Hiểu tốt như vậy, bình thường rảnh rỗi liền
báo cáo công việc
cho anh ấy, thành ra nhật ký trò c8huyện của hai người rất dài, đoạn ghi chép lời nhắn cô cảm ơn anh ấy tặng mình thiết bị trò chơi hồi trước không biết đã bị dồn tới 3xó xỉnh nào rồi.

Cô có thể đoán được Bạch Hiểu đang làm gì, có lẽ là cũng đang lật nhật ký trò chuyện giống như cô vậy, mà c9ũng có thể là đi tìm Vu Văn Tu rồi...

Bạch Niệm Niệm đoán không sai.
Nhưng Vu Văn Tu lại đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi.
Anh ta vẫn bình tĩnh tháo mắt kính xuống, với tay vào túi, mới nhận ra là đã quên mang khăn tay theo.
Bạn học của hai người xông tới, có người lấy khăn giấy để Vu Văn Tu lau máu, có người nói phải gọi xe cứu thương, còn có người hỏi Bạch Hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Vu Văn Tu và Bạch Hiểu từ nhỏ lớn lên cùng nhau, muốn bắt chước thói quen nói chuyện của anh ấy quả thực là dễ như trở bàn tay.
Mà lúc đó Bạch Niệm Niệm lại vui vẻ như vậy, cho dù Vu Văn Tu bắt chước không giống thì cô cũng không phát hiện ra được, cô còn muốn đi chơi trò chơi mà.
Kết quả, chuyện này là một sự hiểu lầm, trôi qua đã gần hai tháng rồi.
Cho đến nửa đêm, cô mới lại sờ điện thoại xem giờ, lúc này mới phát hiện Bạch Hiểu cùng Vu Văn Tu đều gửi tin nhắn cho mình.

Niệm: Niệm Niệm, anh đã biết có chuyện gì rồi.
Không sao đâu, em chơi là được, xem như là anh tặng em.

Khụ, thật ra thì...
Vụ Văn Tu phát hiện bản thân lại chột dạ.
Tư thế của Bạch Hiểu chẳng hề thay đổi, mà nói:
Không sao, cậu nói, tớ nghe.

Hay là đợi về ký túc rồi hãy nói.
Vu Văn Tu buông điện thoại của Bạch Hiểu xuống.
Bạch Hiểu cầm lấy điện thoại lên, xoay nó một vòng trong bàn tay, rồi nói:
Hay là nói ở đây đi.
Vu Văn Tu biết chắc là cô sẽ không nhận món quà đắt tiền như thế, cho nên
tiền trảm hậu tấu
, dùng danh nghĩa của Bạch Hiểu gửi thiết bị trò chơi cho cô, chờ cổ ký nhận xong, rồi lại dùng điện thoại hoặc máy vi tính của Bạch Hiểu để giả mạo anh ấy nói chuyện với cô, sau đó sẽ xóa đi đoạn trò chuyện..
Hôm mà Bạch Niệm Niệm nhận được giao hàng nhanh, đúng là rất phấn khích, không lo chơi thử mà mở QQ ra gửi video cho Bạch Hiểu ngay, nhưng lại bị đối phương nhân tắt.
Hôm đó là cuối tuần, cô nhìn thử thời gian, cho là Bạch Hiểu còn chưa thức dậy, liền gửi tin nhắn chữ cho anh ấy để bày tỏ cảm ơn, sau đó
Bạch Hiểu
trả lời nói miễn cô vui vẻ là được rồi gì đó, tóm lại là giống y hệt giọng điệu nói chuyện thường ngày của anh ấy luôn.
Mà tớ là 'thích' cô ấy, tớ 'thích' cô ấy, cậu hiểu không? Tớ không có đối xử với cô ấy như em gái ruột, tớ muốn ở bên cạnh cô ấy...

Rầm
, lúc Bạch Hiểu phản ứng lại thì thấy nắm đấm của mình đã đánh thẳng lên mặt Vu Văn Tu, cũng đập vỡ luôn mắt kính của anh ta rồi.
Máu đỏ tươi chảy từ trên mặt anh ta xuống, không biết là do bị Bạch Hiểu đánh, hay là bị tròng của mặt kính quét rách nữa.
Chung quanh vang lên những tiếng thét chói tai, không ai ngờ tới đôi bạn tốt như hình với bóng lại sẽ đánh nhau, có lẽ ngay cả Bạch Hiểu cũng không nghĩ tới.
Với lại, nếu như làm vậy thì tựa như là cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Vũ Văn Tu rồi, làm vậy sẽ khiến Bạch Hiểu cùng cả nhà đều rất khó xử.
Vậy thì...
Tặng lại cho anh ta một món quà có giá trị tương đương? Nhưng mà, vậy không phải đã biến thành hai bên trao đổi quà tặng với nhau sao? Bạch Niệm Niệm suy nghĩ nát óc cũng không biết nên làm cái gì mới được, cũng không chơi di động luôn.
Nếu như ở ký túc thì tớ sợ là tớ sẽ không khống chế được bản thân mình đâu.
Vu Văn Tu để trán:
Chuyện không phải như cậu nghĩ..
.
Suýt chút nữa Bạch Hiểu đã bật cười rồi:
Đừng diễn một bộ phim thần tượng cho tớ xem.
Bạch Hiểu lại mở khóa lần nữa, rồi nói:
Cậu mở khóa thuận tay thế cơ mà.

Không phải, thật sự tớ...
Vu Vãn Tu quả thực lúng túng muốn chết.
Anh ta nhìn Bạch Hiểu, rồi cúi đầu xuống, lại ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn vào mắt Bạch Hiểu, nói,
Tớ...
Bạch Hiểu vẫn thản nhiên:
Tớ biết cậu xem nó như em gái ruột, nhưng cậu cũng không thể nuông chiều nó như vậy.
Đồ vật đắt tiền như thiết bị trò chơi sao có thể nói tặng là tặng? Có phải tặng xong còn dùng điện thoại tớ để giả mạo tớ đối phó nó không? Nó còn nhỏ, không thể...


Cô ấy không nhỏ,
Cuối cùng, Vu Văn Tu cắt ngang lời nói của Bạch Hiểu, vẫn nhìn vào mắt anh ấy, vô cùng nghiêm túc nói,
Tớ không giống cậu, Bạch Hiểu.
Cậu đối xử với cô ấy là anh trai đối với em gái, là tình thân.
Hay là...
Đưa tiền cho anh ta? Bạch Niệm Niệm lại lắc đầu.
Trước không nói đến tiền trong sổ tiết kiệm mà cô dùng để tích trữ tiền mừng tuổi có đủ hay không, cho dù đủ thì chắc chắn là Vu Văn Tu cũng sẽ không nhận.
Vu Văn Tu đứng lên, cản bạn học gọi điện thoại kêu xe cứu thương lại, nói băng bó trong phòng y tế là được rồi, sau đó liền cùng Bạch Hiếu đi tới phòng y tế, để lại một đám bạn học hoang mang.
Bạch Niệm Niệm cũng không phí thời gian đi lục lại nhật ký trò chuyện nữa.
Mặc dù cô có hơi ngốc, nhưng cũng không ngốc thật, cô có thể đoán được người mà ngày đó nói chuyện với mình không phải là Bạch Hiểu, mà là Vu Văn Tu.
Vừa lúc Bạch Hiểu tan lớp, anh ấy đặt điện thoạ6i xuống bàn, khoanh tay tựa lưng vào sau ghế, nhìn Vu Văn Tu mà chẳng nói lời nào.
Vu Văn Tu cảm nhận được ánh mắt của Bạch 5Hiểu, nghiêng đầu nhìn lại, đẩy mắt kiếng:
Sao vậy?
Bạch Hiểu nói:
Có phải cậu có chuyện gì gạt tớ không?
Vu Văn Tu cười:
Rốt cuộc là sao?
Anh ta cầm điện thoại của Bạch Hiểu lên, vừa mở khóa một cách thuần thục, vừa cười nói:
Vừa rồi nói chuyện với ai, có phải đang nói xấu tớ không?
Màn hình điện thoại của Bạch Hiểu còn dừng lại ở nhật ký trò chuyện của anh ấy cùng Bạch Niệm Niệm, nụ cười của Vũ Văn Tu tức khắc trở nên cứng đờ.
Cho dù anh ta không có mở giọng nói của Bạch Niệm Niệm ra, nhưng chỉ cần nhìn mấy tin nhắn chữ viết của Bạch Hiểu đó cũng đã có thể đoán được nội dung trò chuyện của bọn họ rồi.
Trong lòng Bạch Niệm Niệm vô cùng buồn bã.
Nhìn cái hộp trên đầu giường, cô vốn rất thích nó, nâng niu nó biết bao, mà bây giờ thì rất là khó xử.
Phải làm gì đây? Chẳng lẽ phải trả lại cho Vu Văn Tu sao? Nhưng mà cô đã dùng lâu như vậy rồi, cho dù phải trả, cũng nên trả một bộ mới tinh chứ.
Đúng rồi, đừng để ba mẹ biết nha.
Bạch Niệm Niệm vừa nhìn liền nóng nảy, thầm nói, anh hai à, sao em có thể xem nó là quà anh tặng em được chứ.

Cái này cũng đâu phải là một thanh chocolate, mà em cũng không phải là một đứa con nít, vả lại Vu Văn Tu còn...

Nghĩ tới đây, cô lại vội mở tin nhắn mà Vũ Văn Tu gửi tới, thấy anh ta nói:
Ngốc, xem như là anh tặng quà em lên đại học đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.