• 222

Chương 205: Có hy vọng


Đền Nam Phong còn được gọi là đền Tăng Công, là mọi người vì tưởng nhớ Tăng Củng – một trong tám nhà văn lớn đời Đường mà xây dựng nên. Tăng 8Củng từng nhậm chức tri châu Tề châu, trong lúc làm quan có sửa cầu lát đường, cải cách, đã làm ra rất nhiều công lao to lớn mà người đời sa3u khen ngợi, giúp cho trăm họ an cư lạc nghiệp. Ông còn rất yêu thích cảnh đẹp sông núi của thành phố J cổ, từng cho thi công các kiến trúc 9như đê Bách Hoa, trạm nghỉ chân Bắc Chử…, cũng để lại rất nhiều áng thơ mà ai cũng yêu thích.

Mọi người đứng trước cửa đền Nam Phong6, thấy trên giới thiệu vắn tắt nói đền Nam Phong bao gồm lầu diễn kịch Nam Phong, Thính Vũ Hà... Tiểu mờ mịt cùng Thỏ Alice thấy cái tên
Th5ính Vũ Hà
quen mắt này liền tò mò chạy tới, kết quả là hai cô bé lại nhìn thấy hai NPC rất quen đang ở nơi đó.


[Tổ đội] [Tiểu mờ mịt]: Mọi người tới đây mau, tới đây mau, em với Thỏ phát hiện Hạ Vũ Hà cùng với vua Càn Long trong phim Hoàn Châu cách cách này!

Tiểu Nghệ cuồng bạc hà đứng bên cạnh Hạ Vũ Hà sinh động như thật. Tựa như hai cô gái xinh đẹp đang nồng nàn nhìn nhau, tâm sự chuyện mà người khác không nghe thấy vậy.

Tôi nghĩ, chắc là canh hạt sen đó.
Tiểu Nghệ cuồng bạc hà xoay người lại, nói với mọi người,
Bởi vì, 'hạt sen' ở cổ đại có ý nghĩa
yêu đương
, phù hợp với tấm lòng Hạ Vũ Hà dành cho vua Càn Long, mà súp sữa lại không có ý nghĩa này.

Hứa Dật Trình gật đầu, hắn cũng cho là như vậy.
Mọi người lại chia nhau ra hành động, lục tung trong cả phòng bếp nhỏ của Thính Vũ Hà tìm được nguyên liệu nấm tuyết, cẩu kỷ, đường phèn, hạt sen…, còn có mấy cái nồi lớn nồi nhỏ đủ kiểu dáng nữa.
Hứa Dật Trình ngâm nấm tuyết cùng hạt sen vào nước trong, suy nghĩ một chút lại ném mấy viên cẩu kỷ vào trong hạt sen. Sau đó, hắn lựa tới lựa lui trong đám dụng cụ làm bếp, cuối cùng chọn một cái nồi nhỏ cộng thêm một cái chung hầm.
Sau khi nấm tuyết được ngâm nở ra, Hứa Dật Trình bỏ cuống của nó đi, rồi cho nó cùng với đường phèn vào trong nồi, nhóm lửa lớn, lại chuyển qua lửa nhỏ hầm từ từ. Tiếp đó, hắn rút một con dao dài nhỏ ra, xử lý hạt sen một cách tỉ mỉ. Bạch Niệm Niệm thấy hắn không xẻ hạt sen ra thành hai mà là cắt đầu bỏ đuôi, làm hai đầu của nó đều lộ ra tim sen màu xanh.

Vậy, vậy rốt cuộc là súp sữa hay là canh hạt sen đây?
Cá muối vừa nói vừa nuốt nước miếng,
Không phải là em đang nóng lòng muốn ăn cái gì đâu, là... là do lá sen sắp héo rồi!

Mọi người nghiêng đầu nhìn lá sen mà cô bé đang ôm trong ngực, quả nhiên, lá sen đã không còn tươi non mọng nước như lúc trước nữa mà nó đã bắt đầu mềm oặt ra rồi.

Làm sao đây làm sao đây, để em đi xem trong hồ có còn lá sen nhỏ hay không!
Tiểu mờ mịt sốt ruột hô lên rồi chạy ra ngoài.

Đúng, nếu vậy thì chúng ta đã có thể làm rượu trên lá sen rồi.
Tiểu Nghệ cuồng bạc hà nói.

Vậy chúng ta làm món gì cho nàng đây? Súp sữa? Hay là canh hạt sen?
Meo thật to thật to nói,
Tôi thấy chắc chắn sẽ không phải là Cá chép chua ngọt hoặc là Gà rau cải hồ rồi.

Hứa Dật Trình khẽ gật đầu, nói:
Hai món Cá chép chua ngọt cùng Gà rau cải hồ sẽ không dùng chén đĩa trong tay của nàng đựng. Vả lại bên cạnh cái tô còn có chén nhỏ, rõ ràng là phải chia thức ăn trong tô ra chén nhỏ mới ăn được.

Mười người tập hợp ở Thính Vũ Hà, thấy hai NPC đang bày một tư thế rất kỳ quái, họ không hề nhúc nhích tựa như hai bức tượng được nặn bằng sáp vậy.
Trong tay
Hạ Vũ Hà
đang bưng một cái khay, trong khay có một cái tô cùng một cái chén nhỏ, bên trong chén và tô đều trống rỗng.
Hoàng Đế
cải trang ra ngoài một tay giữ một bầu rượu, một tay khác với lấy chén rượu, giống như chỉ một giây tiếp theo là tự rót tự uống vậy.
Bạch Niệm Niệm đứng tại chỗ quan sát một hồi, rồi nói:
Tôi hiểu rồi. Cái chén trong tay Hạ Vũ Hà là chén không, ý định bảo chúng ta châm đầy cho nàng, làm vậy thì sau khi nàng bưng thức ăn cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đã có thể buông bầu rượu đó xuống rồi.


Em tới giúp anh.
Bạch Niệm Niệm bắt chước làm theo, giúp Hứa Dật Trình đẩy tim sen ra ngoài.

Sao không cắt nó ra luôn anh?
Cô hỏi.
Hứa Dật Trình nói:
Nếu vậy thì hiệu quả thị giác không đẹp, dù sao cũng làm cho vua ăn mà, phải 'hoàn hảo'.


Mọi người có tìm được tăm xỉa răng không?
Hứa Dật Trình hỏi mấy người Bạch Niệm Niệm.
Bạch Niệm Niệm vội lấy một hũ tăm xỉa răng bằng sứ mà mình tìm được tới. Hứa Dật Trình mở ra nhìn thử, bên trong đựng đầy tăm xỉa răng được làm bằng trúc, hai đầu được vót nhọn hoắt.
Hắn cầm một cây tăm xỉa răng lên, dùng dao gọt nhẹ, cạo cho nó một mái tóc húi cua, sau đó cầm một hạt sen đã được ngắt đầu bỏ đuôi lên, dùng tăm xỉa răng đầu húi cua đâm nhẹ một cái, liền chọt tim sen ra ngoài một cách dễ dàng.
Hắn đưa cho Bạch Niệm Niệm một hạt sen tròn vo, trắng trẻo, cứng giòn. Cô đặt nó ở trước mắt, nhìn từ trong thân thể đã bị moi sạch của nó xuyên ra ngoài, vừa không để ý liền bị ánh mặt trời rọi vào mắt.

Meo thật to thật to nhặt tim sen mà Hứa Dật Trình không cần dùng đến, gói nó lại thật kỹ rồi bỏ vào trong túi đeo lưng của mình. Mặc dù chúng nó rất đắng, nhưng dùng để ngâm nước uống trà lại có thể giúp giải nhiệt, công hiệu nhanh chóng. Cho dù nhiệm vụ này chưa cần dùng tới, thì cũng có thể chuẩn bị cho sau này, nói không chừng còn gặp phải nhiệm vụ nào đó phải dùng tới nó để chế tạo dược liệu gì ấy chứ.

Nấm tuyết được hầm cũng tới rồi. Hứa Dật Trình lại bỏ hạt sen vào hầm tiếp, cho đến khi nước đổi màu, lại đổi sang chung hầm, cộng thêm mấy viên cẩu kỷ, đặt lên lồng hấp chưng mấy phút, lúc này mới coi như là xong xuôi hoàn toàn.

Canh hạt sen đường phèn sau khi hầm xong có nước canh đậm đà, màu sắc hơi ngả sang đỏ, làm người ta phải thèm nhỏ dãi. Trong nước canh nửa trong suốt, mỗi hạt sen cũng càng thêm trắng nõn mềm dẻo, giống như là có người vô tình làm đứt một chuỗi ngọc trai trắng, khiến hạt châu lăn xuống trong chén vậy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.